Không chỉ phải quan tâm, thu xếp cho hôn lễ của các con gái mình, mà như tôi đã lo sợ, tôi thực sự bị bù đầu bởi một mớ kế hoạch của Alecia, tôi không thể cưỡng lại lực hút của nó bởi xét cho cùng, nó cũng là trung tâm của vũ trụ. Điều này thực sự khiến tôi phát điên – đàn ôn thường không quan tâm nhiều đến hôn lễ của chính họ, tại sao tôi phải lo cho đám cưới của nó chứ? Thật quá đáng khi đòi hỏi điều đó từ một người đàn ông.
Đứng trên quan điểm của một đấng mày rau, một kế hoạch đám cưới gần giống như một quá trình mang thai – sau giai đoạn xôn xao thích thú ngắn ngủi ban đầu, anh ta sẽ không thể hiểu được tại sao bà bầu lại ốm nghén, nôn mửa. Rồi dần dần, anh ta bắt đầu chú ý đến những thay đổi, để rồi anh ta sẽ ý thức được rằng đó không chỉ là một sự kiện lớn sẽ thay đổi cuộc đời anh ta mãi mãi mà chính anh ta còn là một phần của câu chuyện đó.
Geoff – chồng chưa cưới của Sam – cũng được coi là có để tâm chú ý khi chúng tôi cùng nhau đi xem xét nhà thờ, nơi hôn lễ diễn ra. Tôi để ý thấy biểu hiện của cậu ta khi cậu ấy lướt mắt khắp căn phòng, hình dung ra một ngày tháng Tám nào đó, cậu ta sẽ bước vào căn phòng này với tư cách là một người đàn ông độc thân và chỉ ít phút sau, sẽ bước ra với vai trò là một người chồng. Trông cậu ấy hơi thái quá và tôi băn khoăn không biết liệu cậu ta có nghĩ đến việc trốn ra khỏi cánh cửa kia. Nhưng rồi, Sam gọi Geoff xuống trước thánh đường cùng cô ấy, cậu ấy liền thư giãn, mỉm cười nhìn vào mắt Sam.
Ngược lại, Marty, có vẻ hơi tách mình khỏi kế hoạch hôn lễ của chính mình. Mặc dù, công bằng mà nói, Marty khá bận rộn với đài phát thanh của cậu ấy vì chúng còn có một chương trình phát động gây quỹ bảo đảm cho đài phát thanh địa phương. Dù sao đi nữa, Lindy Loose-lips – kẻ hủy diệt, người ít nhiều có trách nhiệm, đã tư vấn cho tôi rằng tất cả các chi tiết liên quan đến đám cưới của con gái đều là những thứ cơ bản mọi người cần phải biết, thế nên, không đến lượt tôi lại phải biết.
Tuy nhiên, anh chàng công tử bột lại cần phải biết, hoặc ít nhất là cậu ta nghĩ vậy. Một tối, cậu ấy gọi cho tôi để phàn nàn. “Lindy không cho con biết bất cứ điều gì, cô ấy chỉ nói mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát”, cậu ta nói.
“Anh không thể moi được tin tức tình báo từ mặt trận tiền tuyến, vì thế, kế hoạch chiến đấu sẽ bị chệch hướng trong sương mù của chiến tranh”, tôi dịch lại cho cậu ta.
“Hả?”
“Lindy cũng không kể gì nhiều cho tôi”.
“Con đã quen với việc điều hành nhiều thứ. Con còn quản lý cả một công ty riêng, lạy Chúa”.
“Tôi cũng có công ty riêng của mình”, tôi phản đối.
“Vâng, đúng thế, chắc chắn là vậy rồi, nhưng có sự khác biệt lớn lao về quy mô công ty của mỗi chúng ta”, Chàng công tử trả lời.
Tôi cảm thấy bị xúc phạm đôi chút. Đàn ông thường không chấp nhận những gã khác khoe khoang khoác lác về kích thước của bất cứ thứ gì thuộc về họ. “Chính xác”, tôi nói. “Anh được tất cả mọi người giúp đỡ anh trong khi tôi phải tự lo liệu mọi thứ một mình”.
“Được rồi ạ. Con chỉ nói vậy thôi mà, con sẽ đứng ra lo toàn bộ chi phí dịch vụ cho Lindy”.
“Tôi đã nói là tôi sẽ trả. Cậu không cần phải nhúng tay vào”, tôi trả lời.
“Không, thôi mà, không phải là như vậy. Chỉ là cô ấy bảo con là loại được cấy trồng trong nhà, bố hiểu không? Nghĩa là con chỉ được ngồi đó và không được nói gì hết”.
“Ha! Còn ta là cái ví tiền”.
“Gì cơ ạ?”
Mặc dù thật là đau lòng nhưng tôi cũng phải nói với chàng công tử bột rằng giống như cậu ta, tôi chẳng có chút quyền hạn nào với Lindy – kẻ tẩy não – Con bé giống một kẻ lưu manh, trong hàng ngũ quân thù, hành động (như chúng ta phải nói trong hoàn cảnh này) “không một chút e dè”.
“Thành thật mà nói con không hiểu những gì bác vừa nói với con”, anh chàng công tử thú nhận.
Cần một thời gian dài nữa cậu ta mới có thể được cất nhắc lên thành cái hầu bao!
Kế hoạch hôn lễ của Sam đang tiến triển khá tốt đẹp, có vẻ như tôi thực sự có năng khiếu cho việc này và có thể tạo ra được cả cơ hội nghề nghiệp, ngoại trừ rằng toàn bộ quá trình khiến tôi phát ngấy. Chúng tôi cũng vừa đưa ra vài quyết định then chốt dựa trên phương pháp tiếp cận đồng tâm nhất trí mà trong đó có cả những con mắt non nớt và đôi chân hậm hực, để rồi chứng tỏ rằng tôi chưa bao giờ xuất sắc như thế trong việc dàn xếp các tranh luận này.
Quyết định #1: Địa điểm
Ý kiến của cô dâu: Một nhà nguyện dễ thương trên một cái hồ nhỏ. Cặp đôi sẽ rời khỏi nhà nguyện trên một cỗ xe ngựa kéo, lướt qua cánh rừng đến khu vọng lâu, nơi mọi người tham gia bữa tiệc cưới cùng nhau chụp ảnh. Đồng thời, các vị khách sẽ tự thu xếp phương tiện đến câu lạc bộ đồng quê ở phía bên kia hồ, ở đó, họ sẽ nhâm nhi ở quầy rượu ngoài trời cho đến khi đôi tân lang tân nương đến và ngồi cùng nhau dùng bữa tối.
Ý kiến của bố: Tôi đã phải dành rất nhiều thời gian và công sức để tìm được một tòa nhà nhôm dưới khu I-70 vừa dùng để làm nơi tổ chức hôn lễ vừa là nơi tổ chức tiệc chiêu đãi. Mọi người có thể ngồi bên những cái bàn gấp cùng chứng kiến hôn lễ diễn ra hoặc nhấm nháp chút lạc và bỏng ngô đặt trong bát.
Phản hồi của cô dâu: Dù những tòa nhà hoang và nhà máy bị bỏ trống nghe có vẻ thật đáng yêu, nhưng chúng con vẫn muốn được cưới ở một nơi đảm bảo những nguyên tắc an toàn.
Phản hồi của bố: Lễ cưới tuyệt vời nhất ta từng được tham dự là của chú Ted. Hôn lễ của chú ấy được tổ chức trong một nhà khung bằng nhôm với bàn gấp, lạc và những thùng bia đặt trên bàn cùng tiệc đứng là các món thịt nguội. Cả cô dâu và chú rể đều nghèo rớt nhưng hôm đó, chúng ta đã cùng nhau nhảy nhót đến sáng tại đấy.
Phản hồi của cô dâu: Và chú ấy đã không ly hôn ạ?
Phản hồi của bố: Chú ấy, cô ấy và người cũ của họ đều là những người bạn tốt, họ thậm chí còn đi mua sắm cùng nhau. Chẳng phải con và Geoff cũng luôn muốn trở thành những người bạn tốt nhất của nhau sao?
Phản hồi của cô dâu: Giống như sau khi ly hôn ạ? Hay là sau khi giới tính thay đổi?
Phản hồi của bố: Um…
Phản hồi của cô dâu: Bố ạ, con thực sự xúc động khi bố muốn hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp về lễ cưới của chú Ted, nhưng bố có đồng ý với con là không có hai người nào là giống nhau không ạ? Đặc biệt, khi chú Ted là luôn hai người rồi đấy ạ? Con muốn được tổ chức hôn lễ trong một nhà thờ nhỏ và được tổ chức tiệc cưới ở một nơi sang trọng.
Phản hồi của bố: Được thôi, nhưng chúng ta phải làm gì với những con ngựa? Bố đã không cưỡi ngựa kể từ trại hè năm lớp sáu, và bây giờ, cứ như là chúng ta đang sống ở Ponderosa (một khu dân cư nằm ở tây Des Moine, bang Iowa, Hoa Kỳ) giữa con và em gái con vậy. Bố nghĩ sẽ lãng mạn hơn rất nhiều nếu dùng thuyền của Tom đưa các con sang bên kia hồ và hãy thử tưởng tượng sẽ ngọt ngào biết bao nếu chúng ta bắt được một con cá đặc biệt cho lễ cưới!
Quyết định thỏa hiệp: Sẽ có nhà nguyện, lũ ngựa và không cần câu cá ngay cả khi lũ cá hồi có cắn câu.
Quyết định #2: Danh sách khách mời
Ý kiến của cô dâu: Mỗi gia đình được mời tổng cộng 100 khách, mặc dù Priscilla nói cô ấy tầm đó bạn bè chỉ tính riêng trong hội Liên đoàn bữa trưa của các Quý Bà. Chúng ta cũng đã dự kiến 10% trong số đó không thể đến dự được. Các anh em huynh đệ của Geoff cũng sẽ không được mời, điều này là tốt bởi nếu không vài người sẽ có thể bị tung lên và rơi tõm xuống hồ không chừng.
Ý kiến của bố: Gửi các thiệp mời đi với thông điệp “thay vì mời bạn đến dự hôn lễ của chúng tôi, một khoản ủng hộ dưới tên của bạn sẽ được gửi tặng chương trình phát động gây quỹ đảm bảo cho đài phát thanh công cộng của địa phương”. Moldy già tốt bụng rất thích ý kiến này.
Phản hồi của cô dâu: Bố ơi, vị hôn phụ của Valerie tên là Marty không phải Moldy và chúng ta cũng đã rút gọn danh sách hết mức có thể rồi ạ. Tất cả mọi người, thậm chí cả bố không ngừng nói với con về những người mà con phải mời.
Phản hồi của bố: Bố đã nói bao giờ? Con thử kể tên một người xem.
Cô dâu: Tom và Emily thì sao ạ?
Bố: Ờ, con yêu, con không thể mời Tom mà không mời vợ cậu ấy.
Cô dâu: Thế tại sao chúng ta lại phải mời Tom?
Bố: Con phải mời Tom, vì Chúa!
Cô dâu: Bố thấy chưa? Bố vừa bảo con phải mời ai đó.
Bố: Ý con là gì?
Quyết định thỏa hiệp: Chúng tôi sẽ mời 1501 người và hy vọng là một nửa trong số họ sẽ bị cúm. Thêm vào đó, cô Tina có thể tham dự hôn lễ như là một ngày của chính cô ấy.
Quyết định #3: Chủ đề
Ý kiến của cô dâu: Con muốn “Những đêm nóng tháng Tám”, như thế chúng ta sẽ có rất nhiều gam màu sáng và vô số hoa mùa hè.
Ý kiến của bố: Đấy là chủ đề sao? Ta vẫn nói với mọi người nó sẽ là “Những đóa hồng của Cracklin”. Ồ, hãy xem, ta không có vấn đề gì đối với ý kiến của con, có lẽ bởi ta không biết nó tốn bao nhiêu. Ta không biết là con thích Neil Diamond đến thế.
Cô dâu trả lời: Con không thích Neil Diamond. Con chỉ muốn chủ đề là “những đêm nóng tháng tám”. Con không tránh được nếu ông ấy đã có một album lấy tên đó.
Bố: Con có biết ai trông giống Neil Diamond, một người hói? Chú Ward. Có thể chú ấy sẽ đứng lên và hát một bản liên khúc về bảo hiểm nhân thọ mất thôi.
Cô dâu: Con muốn một ban nhạc.
Quyết định thỏa hiệp: Chủ đề là “Những đêm nóng tháng Tám”, ban nhạc sẽ được mời đến và không ai sẽ được phép hát trừ phi ban nhạc chơi bản “Cherry, Cherry” của Neil Diamond, bài hát mà tôi đã thể hiện rất xuất sắc trong cuộc thi tài năng âm nhạc năm lớp tám và đến giờ vẫn hay như vậy.
Quyết định #4: Món ăn
Ý kiến của cô dâu: Con muốn tiệc ngồi vào bữa tối, thực đơn có hoặc gà hoặc đồ ăn chay.
Ý kiến của bố: Trứng rán.
Phản ứng của cô dâu: Chúng ta không tổ chức hôn lễ cho bữa sáng, điều này đã được thống nhất. Con muốn tiệc ngồi, phục vụ gà hoặc đồ chay.
Bố: Được rồi, hay là thế này, chúng ta có thể phát những cái cọc và để khách mời tham gia bắt cá ở bến tàu rồi chế biến chiến lợi phẩm của họ. Đây sẽ là cách tổ chức hôn lễ độc nhất vô nhị, và bố có cảm giác cực kỳ mãnh liệt là chúng ta nên tổ chức như thế.
Cô dâu: Con muốn tiệc ngồi, phục vụ gà hoặc đồ chay.
Bố: Thế còn tiệc đứng thì sao? Chúng ta có thể phục vụ thịt nguội, mọi người có thể làm những cái sandwich cho chính họ. Valerie có thể ăn sandwich rau diếp và cà chua, ta biết điều này vì đã nhìn thấy con bé ăn một lần. Chúng ta nên tổ chức như vậy.
Cô dâu: Con muốn tiệc ngồi, phục vụ gà hoặc đồ chay.
Quyết định thỏa hiệp: Chúng ta sẽ tổ chức tiệc ngồi, phục vụ gà hoặc đồ chay.
Quyết định #5: Quà cho khách
Cô dâu: Con muốn mỗi vị khách sẽ được nhận một cái quạt tre nhỏ. Nó không tốn kém và khá đẹp mắt, hơn nữa khi mọi người bước ra ngoài, họ có thể dùng nó để quạt mát.
Bố: Bố rất phản đối việc tặng quà cho khách tham dự. Chúng ta mời họ ăn, phục vụ họ đồ uống, mua vui cho họ bằng một ban nhạc cùng giọng hát của bố. Dù sao đi nữa, bố không thấy một cái quạt có ý nghĩa gì ở đây.
Cô dâu: Chủ đề là “Những đêm nóng tháng tám”. Mỗi cái quạt chỉ có giá một đô-la, và một cái hộp bao ngoài nhỏ nhỏ cũng chỉ một đô hoặc hai đô nếu có in chữ viết lồng vào nhau.
Bố: Nhưng một hai đô-la thêm vào cho mỗi người khi con nhân lên với khoảng 50 người không bị ốm sẽ là bao nhiêu à? Chúng ta có thể tặng vé đi du ngoạn miễn phí trên thuyền của Tom và cậu ấy có thể lái tàu đưa họ đi thưởng ngoạn quanh hồ một hai vòng, thật là mát mẻ. Chờ đã, chủ đề của hôn lễ là gì ấy nhỉ?
Cô dâu: Con thực sự thích ý tưởng về những cái quạt và Tom sẽ không đem theo thuyền đâu ạ.
Quyết định: 150 cái quạt đựng trong những chiếc hộp nhỏ in chữ lồng vào nhau sẽ được mua về tặng cho khách mời và thuyền của Tom vẫn sẽ nằm trong ga-ra như những gì Emily đã dự đoán.
1 Số lượng khách mời trung bình trong một đám cưới tại Mỹ là 167. Mọi người trong gia đình tôi đã tranh luận về việc thống nhất mời 150 khách, có nghĩa là chúng tôi “hơn” hay “kém hơn” trung bình.
( Nguồn: Theo bản dịch từ page Vợ Chồng )
HỆ THỐNG TRUNG TÂM TIỆC & SỰ KIỆN VẠN HOA
“Thương hiệu tổ chức Tiệc và Sự kiện dẫn đầu Hà Nội. Sở hữu 15 không gian tiệc với 04 cơ sở tại vị trí đắc địa trong nội thành Hà Nội.”
Văn phòng đại diện: Tầng 3, Tòa nhà Thiên Sơn Plaza – Số 02 Chương Dương Độ – Q. Hoàn Kiếm – TP. Hà Nội.
Điện thoại: 024.3932.2626
Hotline: 093.897.8888
Email: contact@vanhoaclub.com.vn
Website: www.vanhoaclub.com.vn
➡ Dịch vụ: Tiệc
– Tiệc cưới
– Đại hội cổ đông
– Hội nghị – Hội thảo
– Sự kiện doanh nghiệp
– Sự kiện gia đình – Hội nhóm
– Tiệc sinh nhật
– Tiệc ngoài