Chương 12 (3/3): Sự êm ả trước cơn bão không lấy gì làm êm ả - Hệ Thống Trung tâm Tiệc và Sự kiện Vạn Hoa
Chuong 12 Phan 3

Chuong 12 Phan 3

Hãy để tự do lên tiếng lần cuối cùng

Quyền tự do được có những đêm an toàn một mình không bị quấy rầy bởi những người bạn gái.

Quyền tự do được coi mỗi ngày như một cơ hội đặc biệt, có một không hai để tận hưởng những giờ phút vui vẻ cùng xem những trận đấu với đồng đội, huynh đệ của họ giống như họ vẫn làm cả tỷ lần trước đây.

Quyền tự do được ốm, được chịu đựng những nỗi đau, được gây sai lầm, và được đối mặt với khó khăn mà không phải nhận thêm phiền toái từ một ai đó quan tâm đến anh ta.

Quyền tự do khỏi những thứ phiền hà và bực tức mà phụ nữ gây ra, như, quan hệ ân ái với anh ta.

Quyền tự do không phải chia sẻ đồ đạc với người khác, những thứ như việc giặt đồ, nấu nướng và cân bằng ngân phiếu chi tiêu.

Quyền tự do được vô trách nhiệm và thảnh thơi và được tiêu tiền cho dù anh ta (chỉ anh ta thôi!) thấy hợp lý để rồi cho đến khi bốn mươi tuổi, tài sản đáng giá nhất anh ta có được là một chiếc Porsche sáu tuổi và một cái bảng tuyết.

Quyền tự do khỏi bị bắt quả tang khi đang lặn ngụp trong cái bẫy tình cảm chết người của một người phụ nữ yêu chiều anh và muốn làm anh hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.

8 nguyên tắc cưới được con gái tôi

Cơn mất ngủ cuối cùng

Trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của Charles Dicken về chứng mất ngủ – Một bài ca giáng sinh – Scrooge luôn bị các hồn ma viếng thăm vào ban đêm và bị bắt phải suy ngẫm về bản chất sự tồn tại của chính anh ta. Sau đó, cậu ta ra ngoài và cho người khác hết cả số tiền cậu ta có.

Đây chính xác là những gì xảy đến với bố của cô dâu trong đêm trước khi bữa tối tổng kết của cô ấy diễn ra: Bạn cố gắng ngủ, nhưng con ma thẻ MasterCard tương lai cứ không ngừng khua lách cách sợi dây xích hòng xích bạn. Thức chong chong, bạn nhìn chằm chằm vào bóng tối và tự hỏi bạn nghĩ bạn đang làm cái quái gì ở đây thế.

Con gái anh không thể đã kết hôn. Chỉ mấy năm trước đây, nó mới còn đang học lái xe, chạy quanh phố làm việc vặt mà anh sai, đi giao đồ ở những nơi, những chỗ khác nhau như một liên lạc viên. Chẳng phải anh vẫn phải hôn tạm biệt tất cả những con búp bê của con gái trước khi nó đi ngủ sao, lần cuối anh làm việc đó là từ bao giờ? Sáu tháng trước?

Và ai là Geoff? Cậu ta nói cậu ta làm việc cho sở thuế vụ, nhưng không phải đàn ông thường nói dối là họ có một công việc như mơ để cám dỗ những người phụ nữ đáng ao ước sao? Không phải là luôn có những gánh xiếc lưu động chuyên đi lừa bịp, đóng giả là những gia đình đoàn kết để nhử mồi các cô con gái ngây thơ rồi bắt cóc họ và buộc họ phải làm việc trong các xưởng đóng giày hay sao? Rồi trái đất có bị theo dõi bởi các sinh vật ngoài hành tinh, những kẻ thèm khát săc đẹp của con gái anh, những kẻ có thể phát minh loại rô bốt giống hệt người để quyến rũ con gái anh và đưa nó lên tàu để làm những thí nghiệm khủng khiếp không?

Trong vòng 48 giờ nữa, con bé không còn thuộc về riêng gia đình anh, nó sẽ có một gia đình riêng, một gia đình với Geoff, kẻ hoàn toàn xa lạ! Chuyện gì sẽ xảy ra nếu con bé sẽ sinh một đứa con gái giống Alecia? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Geoff phải nhận quyết định chuyển công tác đến một vùng có khí hậu băng giá? (Thôi được rồi, có thể cơ quan thuế vụ không thường xuyên làm việc này đâu). Chuyện gì sẽ xảy ra nếu con gái anh cần anh nhưng Geoff lại không để nó gọi về cho anh?

Đó không khác gì một nhát dao đâm thẳng vào tim anh. Sẽ thế nào nếu con bé cần anh? Làm sao mà một đứa con gái lại không cần bố mình chứ? Nhưng giờ đây, đó là nhiệm vụ của Geoff phải giúp con bé khi nó gặp khó khăn, và nếu cậu ta không làm được, không ai được làm việc đó ngoài anh, anh là bố cơ mà!

Khi mặt trời mọc, anh sẽ vẫn tỉnh táo như lúc mặt trời lặn. Anh sẽ uống hết chỗ cà phê trong ấm (không cần phải uống cà phê hòa tan nữa; Sam đã nhận được một máy pha cà phê trong bữa tiệc tặng quà cô dâu rồi), và trút nỗi quan tâm của anh cho chú chó cưng, bởi nó sẽ là người bạn lắng nghe anh, hy vọng những lời huênh hoang của anh cuối cùng sẽ dẫn đến việc nâng cốc chúc mừng đôi trẻ.

Anh chỉ còn cách buổi cử hành hôn lễ có hai mươi tư giờ nữa thôi.

Hình ảnh minh họa truyện 8 nguyên tắc cưới được con gái tôi

Làm lành với (không phải là trong) gia đình thông gia

Khoảnh khắc xây dựng sự tự tin giả dối nhất trong suốt quá trình tổ chức hôn lễ là buổi tập dượt tổng duyệt cho lễ cưới – cơ bản mà nói, sẽ có một nhóm người luyện tập đi thành một hàng thẳng, như thể họ đang chuẩn bị đi qua trạm kiểm soát nồng độ cồn trong hơi thở vậy. Rồi họ luyện đứng, hoặc, trong trường hợp của bố, luyện ngồi. Tôi đã xem rất nhiều video tư liệu với nhiều đoạn kịch tính rồi.

Mọi người căng thẳng tập trung vào chuyển động của họ như thể họ đang học những điệu nhảy mở màn cho bộ phim ca nhạc Hairspray. “Nhanh quá!” Vị cha xứ nhắc nhở khi các phù dâu đi ra từ phía sau nhà thờ. “Chậm quá!” Một phút sau ông ấy lại nói thế. “Đúng rồi, như thế”, cuối cùng ông ấy nói.

Điều mà con gái tôi luôn mong mỏi đó là có một lễ cưới được chủ trì bởi Goldilocks.

Tôi chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã thấy khiếp sợ buổi tổng duyệt bởi điều đó có nghĩa tôi sẽ phải đối mặt với Priscilla, mà tôi lại không có giấy phép bí mật để được dùng vũ khí đâu. Tuy nhiên, thật là ngạc nhiên, bà ta vẫn giữ vẻ lạnh lùng, cáu kỉnh và khó gần với tôi nên tôi đoán mình đã được tha thứ.

Việc sắp xếp chỗ ngồi cũng mất một ít nơron thần kinh suy xét, bởi chúng tôi, cũng giống như nhiều gia đình khác, được tập hợp lại từ những thành phần có địa vị thấp giống như nhà anh chàng công tử bột. Rõ ràng tôi sẽ ngồi bên cạnh Sarah còn Judy ngồi bên cạnh chồng cô ấy, nhưng liệu chúng tôi có nên ngồi chung một hàng ghế không? Tôi sẽ là người ngồi sau cùng, vậy tôi có nên ngồi bên cạnh lối đi, thẳng ngang với Priscilla không, hay là tôi nên lượn xuống để hai bà mẹ ngồi cạnh lối đi? Anh chàng công tử có nên mặc một bộ đồ đắt tiền hơn bộ váy cưới của cô dâu? Những vấn đề như thế đã được tranh cãi khá lâu mặc dù vị linh mục đã gặp phải những tình huống như thế này cả triệu lần rồi, bởi vì mọi thứ liên quan đến một hôn lễ đều cần nhiều thời gian để thảo luận, nếu không nó sẽ không phải là một lễ cưới thực thụ.

Ngay khi việc thu xếp chỗ ngồi được giải quyết ổn thỏa, mọi con mắt liền đổ dồn vào Duke – chú chó tha mồi của con gái tôi. Con chó có một mảnh vải sa tanh buộc vào lưng và được giao nhiệm vụ diễu hành xuống lối đi giữa các dãy ghế trong nhà thờ, không quá nhanh cũng không quá chậm, tha chiếc nhẫn đến cho Geoff. Sam luôn quả quyết là Duke tinh nhanh hơn con chó của tôi nhiều, điều này chẳng khác gì nhận xét một con chuột đồng thông minh hơn củ cà rốt.

“Duke đã từng đem nhẫn đính hôn ra, thế nên, chỉ có thể là nó được đem nhẫn cưới ra”, Sam giải thích cho tôi về cái điều tôi gọi lô-gic trong bộ não đang phát sốt vì lễ cưới này.

Sau khi các phù dâu di chuyển dọc theo lối đi theo để vào đúng vị trí dưới thánh đường, Duke sẽ được đưa đi và đặt ở sau nhà thờ.

“Đến đây nào, Duke! Đến đây!” Geoff gọi nhẹ nhàng. Theo quan điểm của tôi, “Đến đây”, giống như ra lệnh đi, có thể là dài hơn hai từ, nhưng hình như lại có tác dụng. Đôi tai của nó dựng lên để tập trung, Duke di chuyển lại chỗ Geoff với tốc độ rất điềm đạm, nó trèo lên các bậc và đứng bên cạnh chú rể không một chút do dự.

“Giỏi lắm, cậu bé”, Geoff khen. Tôi nghĩ về con chó của mình, thay vì thực hiện những nhiệm vụ phức tạp như vậy, vào lúc này, chắc nó đang ở nhà và mân mê cái thùng rác của tôi mất.

Chiếc nhẫn được đưa cho người phù rể, tôi nhận ra người này từ điều tôi chợt nghĩ đến trong Đêm của Sự trần trụi và Luật Thuế. Chris – con trai tôi – bước lên và đưa Duke ra khỏi bục giảng kinh, ném cho tôi một cái nhìn để tôi biết rằng thằng bé đang bị đè nặng lên vai quá nhiều việc quan trọng và thậm chí không còn có thời gian để làm các việc mà tôi đã hướng dẫn qua hộp thư thoại. (Tôi đã biết con trai mình suốt cả cuộc đời nó và có thể dễ dàng đọc được biểu lộ nét mặt của nó khi nó đang cố gắng thoát khỏi việc bị sai vặt).

Rồi sau đó đến lượt tôi.

“Thật chứ ạ?” Sam thì thầm. Con bé nắm chặt cánh tay tôi với sự tự tin mạnh mẽ. Chúng tôi cùng bước lên phía trước, lưỡng lự, rồi lại bước lên lần nữa trong dáng đi rất vụng về khiến chúng tôi trông như đang tìm đường đi giữa đống phân Duke để lại. Tuy nhiên, đó là những gì Sam muốn, bước dừng bước.

“Bố đã cố gắng liên lạc với con nhưng hộp thư thoại của con đầy rồi”. Tôi thì thầm bên tai cho nó nghe.

“Con biết, con không ngừng nhận được tin nhắn từ Alecia”. Con bé trả lời qua kẽ răng.

“Đó là lý do tại sao hôm nay thật thú vị, vì Alecia không ở đây!” Tôi kêu lên.

“À, cô ấy sẽ có vặt vào bữa tối”. Tôi tặng Sam một cái nhìn. “Bố mẹ cô ấy sẽ chủ chi, vậy con còn có sự lựa chọn nào sao?” Con bé nhún vai.

“Con nghĩ sao nếu hai bố con mình ra ngoài và làm một cái hamburger thay vì ăn tối cùng họ?” Tôi nhẹ nhàng đề xuất. Nhưng ngay khi tôi nói thế, sự hài hước lập tức rơi rụng mất – làm sao chúng tôi có thể làm vậy, chỉ con gái tôi và tôi, lẻn ra ngoài ăn một cái hamburger? Tôi còn nhớ khi hai bố con cùng nhau làm việc vắt vào các buổi chiều thứ bay, Sam luôn lên lớp cho tôi từ ghế ngồi của nó trong xe hơi. Mãi mà con bé không mọc được răng cửa, và nó phải mất đến cả giờ đồng hồ để nhai hết cái bánh; đã thế nó còn nói liên hồi, trong khi đó, tôi gật gật và nhúp trộm miếng thịt rán của nó mà nó không hay biết. Nhưng giờ đây, nhìn mà xem, cô gái bé nhỏ của tôi, sẽ kết hôn.

Sau đó, lạy chúa phù hộ, khi ông cha xứ hỏi “Ai cho phép cô gái này kết hôn”, tôi sẽ có nhiệm vụ trả lời chắc chắn rằng “mẹ cô ấy và con”, nhưng thay vào đó, giọng tôi run lên và nước mắt dâng đầy trong mắt tôi. Mọi người cười tôi như thể tôi chưa bị mất trí vậy, còn Sam vỗ vỗ tay tôi theo cái cách mà nó càng khiến tôi khó kìm lòng hơn.

Làm sao tôi có thể vượt qua được điều này? Tôi ngồi thụt xuống ghế, cố gắng làm dịu đi cơn xúc động để hoàn thành nốt phần của mình trong buổi tổng duyệt.

“Làm lại một lần nữa nào!” Vị linh mục nói rạng rỡ.

Hình ảnh minh họa khoảnh khắc xúc động trong đám cưới

Sự chịu đựng cuối cùng

Bữa tối tổng duyệt đã tạo điều kiện cho gia đình cô dâu và chú rể cùng ngồi với nhau, để mọi người cùng xây dựng nền tảng cho các mối quan hệ tiêu biểu cho lòng hận thù và sự oán giận trong nửa thế kỷ tới. Không khí căng thẳng bao trùm khắp phòng, khiến nhiều nhà phải đổ lỗi cho rượu.

Alecia và chồng nó đến muộn, tất nhiên rồi. “Con biết, con biết!” Alecia nói khi nó xông vào phòng, những cánh cửa mở ra chớp nhoáng như thể nó đang cầm cầu một cuộc tấn công (theo một cách nào đó, tôi cảm thấy đúng là như vậy). Nó chớp mắt một cách e lệ và lướt tay trên váy để chúng tôi biết rằng bộ trang phục rất đặc biệt. “Hôm nay sẽ rất vui!” nó nói với chúng tôi, vỗ vỗ đôi bàn tay.

Với sự có mặt của Alecia ở đó, các câu chuyện chuyển từ hôn lễ của Sam sang của nó rồi, tôi thấy rõ là như thế. Các cung bậc cảm xúc của tôi thực sự cần được nghỉ ngơi.

Cuối cùng, ông bố của Geoff cũng đứng lên, gõ gõ vào ly. “Hôm nay”, ông ta nói văn vẻ, “trong một ngày sẽ còn mãi với sự ô nhục…”

Thực ra, đây không phải những gì ông ta nói. Ông ta nói “Chúng ta không có gì phải sợ ngoài bản thân nỗi sợ, mặc dù vợ tôi khiến vài người phải khiếp sợ”, hay chỉ là cái gì đấy dễ nghe về việc hai gia đình chúng tôi trừ Alecia đã ngồi cùng bên nhau vui vẻ như thế nào.

Chúng tôi nâng cốc chúc mừng, bữa tiệc kết thúc và tôi ra về, hôn lên má cả hai cô con gái yêu. “Đi ngủ sớm con nhé”, tôi nói với Sam.

“Vâng ạ”, nó hứa, đôi mắt lấp lánh. “Vào giờ này ngày mai, con sẽ kết hôn!”

Tất nhiên, mọi thứ đã trải qua đâu có dễ dàng gì.

 

( Nguồn: Theo bản dịch từ page Vợ Chồng )

HỆ THỐNG TRUNG TÂM TIỆC & SỰ KIỆN VẠN HOA
“Thương hiệu tổ chức Tiệc và Sự kiện dẫn đầu Hà Nội. Sở hữu 15 không gian tiệc với 04 cơ sở tại vị trí đắc địa trong nội thành Hà Nội.”
Văn phòng đại diện: Tầng 3, Tòa nhà Thiên Sơn Plaza – Số 02 Chương Dương Độ – Q. Hoàn Kiếm – TP. Hà Nội.
Điện thoại: 024.3932.2626
Hotline: 093.897.8888
Email: contact@vanhoaclub.com.vn
Website: www.vanhoaclub.com.vn
➡ Dịch vụ: Tiệc  – Tiệc cưới  – Đại hội cổ đông  – Hội nghị – Hội thảo  – Sự kiện doanh nghiệp  – Sự kiện gia đình – Hội nhóm  – Tiệc sinh nhật  – Tiệc ngoài

Đặt lịch tư vấn