Từng đoàn người kéo đến, Valerie và Moldy già tốt bụng đã đến, con gái tôi và Sarah đã nói chuyện về những đôi giày của họ mất khoảng năm phút.
Tôi nhún vai với Moldy, trông cậu ta có vẻ bực bội. “Lũ thiên nga đã xin cậu một miếng?” Tôi hỏi.
“Không nên đưa lũ chim thiên nga đến đây, chúng không thuộc về nơi này, đây không phải là môi trường sống tự nhiên”.
“Bình thường chúng không làm tổ trên những bậc thang của nhà thờ?”
“Tất nhiên là không rồi ạ”.
Tôi chợt nhớ ra là Mulchy đã từng tốt nghiệp chuyên ngành sinh vật học nên chắc cậu ta ý thức được những gì mình nói”.
“Kể cả cũng khó để tìm được loài chim nào có những đặc tính giống một cô dâu”, tôi giải thích.
“Bố”, Valerie nói.
Moldy còn phàn nàn hơn. “Bố có thấy có bao nhiêu cái xe thể thao đậu trong bãi đỗ xe không?” Anh chàng hỏi tôi. “Sao họ không nghĩ được là họ vừa leo lên những cỗ máy ăn xăng rồi nhỉ”.
“Nếu họ còn một chút suy nghĩ thì họ sẽ không đến đây đâu”, tôi đồng tình.
“Suỵt”, Valerie nhắc nhở cả hai chúng tôi, mặc dù lúc đó chẳng có cái gì để nhìn, để nghe hay làm gián đoạn cả.
Trên ban công, một nghệ sĩ violon bắt đầu chơi, chắc là bản Yoyo Ma. Đám đông nín lặng. Geoff, đóng bộ chỉnh tề, bước xuống lễ đường cùng mẹ. Priscilla bước đi với phẩm cách của một tín đồ thiên chúa giáo: một điều bí ẩn, được bao bọc trong bộ đồ lụa huyền bí. Vừa đi, cô ấy vừa gật đầu chào mọi người cô ấy nhận ra trong số những người tham dự, trừ tôi. Đứng cuối lễ đường là một người đàn ông, tôi đoán đó là chồng Priscilla, và thật kinh ngạc, trông ông ta giống Franklin Delano Roosevelt1 khủng khiếp. Hai người họ thích hợp với nhau một cách hoàn hảo.
“Chúng ta có thể diễn lại toàn bộ cuộc Chiến tranh Thế giới lần thứ hai tại đây”. Tôi thì thầm với Valerie.
“Bố!”
Marty hơi nhăn nhó vì cậu ấy phản đối chiến tranh. Môi Sarah nhếch mép cười. Geoff buông tay mẹ nó và đứng trước lễ đường.
Tiếp đó, một cô gái trong bộ váy thiết kế theo kiểu các diễn viên ba-lê hay mặc để biểu diễn bước vào thánh đường, nhảy bằng đầu ngón cái như các diễn viên ba-lê và tung lên những cánh hoa hồng và đen để chúng rơi xuống những bộ váy mùa xuân màu tùng lam với chân váy phồng nhuộm màu tối mà các phù dâu đang mặc. Vị linh mục thảng thốt nhìn những gì những cánh hoa được tung lên đã làm với cái thảm của ông.
“Chúng còn có những chữ viết được lồng vào nhau”, tôi nói với Valerie, chỉ cho con bé một cánh hồng. Mulchy khịt mũi chế giễu. Tôi phát hiện rằng tôi đã bắt đầu thích anh chàng rồi.
“Chúng mình không mua cả đống hoa về rồi giật từng cánh hoa một ra như thế này trong hôn lễ”, anh chàng nói với Valerie. Con bé gật đầu theo cái cách như muốn nói, “Im ngay đi”.
Khi cô gái trong bộ trang phục múa ba lê đã nhuộm màu cả đoạn đường đi đến lễ đường, cô ấy quay lại và hát bài Candle in the Wind2 (Ngọn nến trong gió) của Elton John, phiên bản của công nương Diana3, để nhắc mọi người rằng Alecia khiến họ nhớ về công nương.
Khi các khách mời dự tiệc cưới bước giữa hai hàng ghế vào lễ đường, nghiền nát những cánh hồng dưới chân họ nhoe nhoét trên thảm, tôi nhìn cô con gái xinh đẹp của mình trong bộ cánh ngớ ngẩn với niềm tự hào tột cùng. “Ôi chao, hãy nhìn cái vòng ở mông Sam kìa”, tôi nói. “Chúng ta có thể buộc được cả một cái tàu sân bay vào bến đậu với cái vòng to như thế”.
“Bố!”
Cuối cùng, chú rể cũng bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để quay về với tự do và đứng đó chờ đợi – vì cậu ta thật ngốc nghếch biết bao, hoàn toàn tầm thường, chỉ là một anh chàng trẻ tuổi, có phần mập mạp và có bộ tóc đen: Công tử bột con, tôi quyết định gọi cậu ta như vậy. Ông cha xứ mỉm cười, đám đông quay lại nhìn ra cánh cửa nhà thờ.
Bộ váy của Alecia đầy những nếp gấp lăn tăn ở mặt trước, kiểu như cái mui xe ô tô sau buổi học lái xe đầu tiên của một thiếu niên vậy. Tất cả mọi người đứng dậy để nhìn bộ váy rõ hơn. “Nó đáng giá mười ngàn đô la”, Valerie thì thầm với giọng rụt rè. Tôi nhìn chừng chừng – đưa tôi vài thước vải và một súng bắn ghim, tôi chắc rằng mình cũng có thể tạo ra một thiết kế giống hệt thế. Bố Alecia khoác tay con gái bước vào, cố gắng đẩy cái mạng che cho đỡ khuất tầm mắt, trong khi Alecia thật lộng lẫy tận hưởng sự ngưỡng mộ đầy tôn thờ của mọi người.
Vị linh mục có rất nhiều điều để nói, trong khi trong đầu người đàn ông này chỉ có duy nhất một câu hỏi thực sự “ai sẽ lau chùi sạch tấm thảm cho tôi đây?”. Trong suốt bài thuyết pháp của ông, tôi đã ngồi ngắm thật kỹ con trai mình, trông thằng bé thật đẹp trai, chín chắn và mơ màng, và con gái tôi, với nước da đồng màu với tất cả các phù dâu khác. Đột nhiên, tôi nhận ra một thực tế rằng, các con tôi thực sự đã lớn và chúng đang bắt đầu cuộc sống riêng của mình với sự trợ giúp về mặt tài chính từ tôi.
Trong khi cha xứ nói, đứa trẻ duy nhất trong phòng, cậu con trai bị ốm của một cô phù dâu, đã ho và nói, “cháu lỗi”. Mọi người cười và Alecia liếc nhìn đám đông như thể con thiên nga xù lông cánh bảo vệ nhà thờ, mắt nó sôi sùng sục. Do bị làm sao nhãng bởi tên tội phạm trẻ con, Alecia quên luôn mất bản thân mình và gãi soàn soạt một bên nách của nó.
Tiếp theo, Alecia quay sang chú rể – Alecia đã viết riêng một bài thơ.
Tình yêu của em
Như cái nhìn của Chúa
Nụ hôn của em ngọt ngào như kẹo
Và sắc đẹp của em
Anh không ngớt lời tán ca
Và anh nữa
Sẽ có ích một lúc nào đó.
Em đã chờ
Cả cuộc đời này
Sự kiện này
Ngày cưới của đôi ta
Và giờ em sẽ
Là người vợ hoàn hảo
Ít nhất
Đó cũng là điều anh sẽ nói
Bất cứ ai
Đều có thể yêu em
Nhưng vì anh
Trái tim em thổn thức
Vì những gì anh dành cho em
Vì cách
Anh tặng em những món quà
Anh có thể không là
Người đàn ông giàu có nhất
Nhưng em sẽ không điên lên
Nếu có những thứ ta không mua nổi
Điều tệ nhất em có thể cảm thấy
Là buồn
Giống như đôi thiên nga
Không bao giờ chia xa
Không thể nào rời bước
Giờ đây anh đã
Ở sâu thẳm con tim em
Và khi anh chết
Em sẽ đau buồn
Hãy nhận lấy tình yêu của em
Và xin anh hãy nhớ
Giờ đây anh đã biết
Em hạnh phúc vì có anh
Và em
Người anh sẽ chăm chút
Alecia rạng rỡ nhìn mọi người trong nhà thờ. “Mọi người có thể vỗ tay được rồi”, con bé nói và mọi người làm theo.
“Hãy gọi cho Hallmark (một nhãn hiệu chuyên làm các loại thiệp mừng), để xem liệu họ có hứng thú làm một dòng thiệp “tự yêu mình quá” không, tôi thì thầm với Valerie. Con bé huých cùi chỏ vào hông tôi, cười gằn.
Sau đó, diễn ra một chuyện mà tôi chưa bao giờ thấy: con trai tôi đem đến một cái ghế và Alecia ngồi xuống, duỗi chân ra. Rồi chú rể cẩn thận tháo chiếc giày phải của cô dâu ra, Sam bước lên đưa cho cậu ta một chiếc giày mềm thủy tinh trong suốt để chú rể đặt vào bên chân trần.
“Chàng hoàng tử lịch lãm xỏ chiếc giày thủy tinh cho tình yêu của cậu ấy giống như trong Cô bé Lọ Lem”, vị cha xứ ngâm nga, khuôn mặt hơi ánh lên chút phẫn nộ.
“Cô bé Lọ Lem, đấy là phần yêu thích nhất của Alecia trong kinh thánh”, tôi bật ra khỏi khóe miệng để Sarah biết. Cô ấy cũng lại huých cùi chỏ tôi – có lẽ trên người tôi sẽ có nhiều vết thâm hơn cả khi tôi dành cả ngày trên sân đua ngựa mất.
Như thế thằng bé nghe thấy lời tôi nói, Chris không nín được cười, nó cắn chặt môi để tiếng cười không phát ra. Ngay lập tức, những tiếng khúc khích rộ lên khắp căn phòng, những người phụ nữ không thể che giấu được nụ cười của mình bởi những bó hoa trong tay họ đang rung lên. Alecia nhìn bọn họ đầy giận dữ, điều đó càng khiến họ khó có thể kiềm chế hơn.
Vẫn còn những nghi lễ mang tính chất Alecia khác nữa – cô dâu và chú rể rót sâm panh vào chiếc giày thủy tinh và uống rượu bằng chiếc giày đó, Alecia hôn những chiếc nhẫn cưới trước khi chúng được đeo vào tay, Alecia gãi nách – nhưng sự tập trung của tôi dành hết cho những đứa con, người chúng bắt đầu tím lên vì nỗ lực kiềm chế những tràng cười rồi.
Tôi chưa bao giờ tự hào như thế.
Cuối cùng, chú rể không chịu được, cười hô hố khiến tất cả mọi người không còn cản trở gì nữa. Một tràng cười quét qua nhà thờ, trong lúc đó Alecia đứng yên và lên danh sách những kẻ thù của mình.
Sau đó, mọi thứ xong xuôi. Một bản nhạc bốn người chơi được cất lên trên ban công, tôi bắt đầu nghĩ họ là một “ban nhạc”, họ chơi những bài hát trong bộ phim Titanic, (một thảm họa ít tốn kém hơn) và cuối cùng, mọi người lũ lượt kéo ra ngoài, đứng đó ngó nghiêng những người lính cứu hỏa ở sân sau nhà bên cạnh, đang cố gắng giúp người chăn thiên nga bắt lại chúng.
Trong buổi tiệc đãi khách, các con gái của tôi, những người vừa trải qua một buổi hôn lễ dài lê thê một cách chán nản, lại muốn nói chuyện, về một đề tài muôn thuở, các đám cưới. Khi nghe chúng nói, tôi nhận ra rằng mình đã trở thành một chuyên gia trong các cuộc nói chuyện về hôn lễ, và tôi đã có thể dễ dàng hiểu và giải thích được những gì chúng nói.
CÁCH GIẢI THÍCH CỦA BỐ VỀ NHỮNG THUẬT NGỮ LIÊN QUAN ĐẾN LỄ CƯỚI
KHI CÁC CÔ DÂU NÓI | CHÚNG CÓ NGHĨA LÀ |
Đó sẽ là một hôn lễ chỉ có trong truyện! | Câu chuyện mà một con quái vật đã phá hủy thành phố Tokyo. |
Tôi có con mắt thẩm mỹ hoàn hảo về các sắc màu trang trí trong đám cưới của mình! | Bằng cách nào đó, người ta cũng phải quết vài mảng màu lên đầu nữa. |
Những bộ váy dành cho các phù dâu có thể được mặc lại trong các bữa tiệc hay sự kiện trọng đại. | Chúng sẽ không bao giờ được khoác lên người lần nữa. |
Tôi chỉ muốn chồng mình hạnh phúc. | Những gì khiến tôi hạnh phúc sẽ khiến anh ấy hạnh phúc. |
Chiếc bánh cưới của chúng tôi sẽ vô cùng lãng mạn! | Nó sẽ rất đắt tiền và chẳng có vị gì hết. |
Chẳng qua là chúng tôi không thể chịu được mà không kết hôn với nhau, và chúng tôi đã bị thôi thúc bởi mong muốn dù phải chạy trốn cũng phải cưới được nhau. | Đứa trẻ sẽ được sinh ra vào tháng Tám. |
Tôi chỉ cần những gì cơ bản nhất thôi, tôi không cần quá nhiều thứ tốn kém cho hôn lễ của mình | Chỉ những thứ cơ bản thôi cũng rất tốn kém rồi. |
Vị hôn phu của tôi rất thoải mái, không một chút căng thẳng, tôi thực sự ghen tỵ với khả năng giữ bình tĩnh của anh ấy trước những bộn bề lo toan cho đám cưới. | Nếu anh ta không giúp tôi chuẩn bị thì tôi sẽ giết anh ta đấy. |
Cặp thiên nga gắn bó. Tôi muốn tất cả mọi người phải được chào mừng bởi cặp thiên nga tuyệt đẹp, tượng trưng cho sự gắn kết suốt đời. | “Chào mừng” của tôi có nghĩa là “xin miếng”. |
1 Franklin Delano Roosevelt (1882 – 1945) là Tổng thống thứ 32 của Mỹ.
2 Bài hát do Elton John sáng tác để tưởng nhớ Diana.
3 Diana, công nương xứ Wales (1961 – 1997) là vợ thứ nhất của Charles, hoàng tử xứ Wales.
( Nguồn: Theo bản dịch từ page Vợ Chồng )
HỆ THỐNG TRUNG TÂM TIỆC & SỰ KIỆN VẠN HOA
“Thương hiệu tổ chức Tiệc và Sự kiện dẫn đầu Hà Nội. Sở hữu 15 không gian tiệc với 04 cơ sở tại vị trí đắc địa trong nội thành Hà Nội.”
Văn phòng đại diện: Tầng 3, Tòa nhà Thiên Sơn Plaza – Số 02 Chương Dương Độ – Q. Hoàn Kiếm – TP. Hà Nội.
Điện thoại: 024.3932.2626
Hotline: 093.897.8888
Email: contact@vanhoaclub.com.vn
Website: www.vanhoaclub.com.vn
➡ Dịch vụ: Tiệc
– Tiệc cưới
– Đại hội cổ đông
– Hội nghị – Hội thảo
– Sự kiện doanh nghiệp
– Sự kiện gia đình – Hội nhóm
– Tiệc sinh nhật
– Tiệc ngoài