Cô-dâu-ri-la là sự kết hợp của “Godzilla” (có nghĩa là “quái vật hét ra lửa” và “cô dâu” – cũng có nghĩa chính xác y như vậy. Godzilla được sinh ra khi khí thải hạt nhân khiến một loài khủng long vốn khá hiền lành sống dưới đáy biển thay đổi và trở thành một sinh vật xấu xí, đáng sợ (hãy nghĩ đến Mick Jagger1). Cô-dâu-ri-la được sinh ra khi chiếc nhẫn đính hôn khiến một đứa trẻ dễ thương (hãy hình dung ra cảnh con gái bạn ngồi trên lòng bạn khi bạn kể cho con bé nghe một câu chuyện về Barney3) thay đổi và trở thành một sinh vật điên cuồng và vô cùng đáng sợ. (Hãy hình dung ra cảnh con gái bạn trèo lên chiếc xe ngựa ở cửa hàng tạp hóa, khuôn mặt ửng đỏ và hét lên “Không!” cho đến khi có ai đó gọi cảnh sát đến bắt bạn). Quái vật godzilla bơi dưới đại dương và sống bằng, chà, thành phố Tokyo. Cô-dâu-ri-la thì tập thể dục thẩm mĩ và sống bằng, ừm, chứng mất ngủ.
Tôi nghĩ rằng thật đáng mỉa mai khi áp suất cực lớn là điều đã tạo ra viên kim cương trên chiếc nhẫn đính hôn giờ lại mang đến một áp lực khủng khiếp cho con gái bạn. Cuối cùng thì tất cả những áp lực ấy đã tạo nên một thứ nữ trang thật đẹp, cũng như cuối cùng thì con gái bạn cũng trở thành một cô dâu xinh đẹp. Tuy nhiên, từ giờ cho đến lúc ấy, mọi người sẽ phải hứng chịu đủ thứ.
Tưởng tượng trong đầu mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào rất dễ dàng. Một đám cưới dường như khá đơn giản. Mọi người mặc quần áo đẹp, các nghi thức diễn ra, có một bữa tiệc, mọi người ra về và người cha tuyên bố phá sản. Nhưng mọi bước trong suốt quá trình đó tiềm tàng rất nhiều hiểm họa, chẳng hạn những quyết định cần được đưa ra, sự cạnh tranh giữa những lời khuyên và cái tôi cá nhân, quan điểm của mọi người về những gì đơn giản nhất cần phải làm, nếu không thì đám cưới cưới sẽ bị hủy hoại. (Chẳng ai nói gì đến hôn nhân cả – một trong những thành tố chính để tạo nên một cô-dâu-ri-la – toàn bộ mục đích của lễ cưới là tạo ra một cuộc hôn nhân, nhưng mọi người lại hay sa đà vào những cuộc thảo luận về chuyện loại hoa nào sẽ phù hợp nhất với bài hát chủ đề của đám cưới). Vậy nên quá trình đơn giản của việc mời một số người đến để cùng tổ chức lễ ăn mừng cho tình yêu lại trở thành thứ gì đó phức tạp và không thể kiểm soát nổi, giống như việc trình diễn vở nhạc kịch Cats của Broadway với những con mèo thật vậy.
Ở trung tâm của mọi vấn đề, bạn vừa là nhà sản xuất, người chỉ đạo nghệ thuật, nhà biên kịch, vừa là đạo diễn sân khấu và trên tất cả, ngôi sao của chương-trình-bắt-buộc-phải-thành-công này chính là con gái bạn. Trong khi đó chú rể thì gần như chỉ biết ù ù cạc cạc và nói những câu kiểu như “Thế nào cũng được”, cũng gần giống như khi tháp sân bay nói với phi công rằng “Cứ hạ cánh xuống bất cứ chỗ nào cậu muốn” vậy.
Nếu con gái bạn có đủ sức mạnh để không trở thành một cô-dâu-ri-la, thì bản thân con bé là “lời di chúc” tuyệt vời của bạn. Bạn đã thành công tuyệt đối trong việc nuôi dạy con bé. Nhưng nếu nó rơi vào trạng thái ngược lại, bạn nên buộc tội những người khác. Họ hàng, bạn bè, ngành công nghiệp cưới xin – đó là cả một âm mưu lớn và bạn không thể đổi lỗi cho con bé về chuyện đã sụp đổ trước tất cả những áp lực đó.
Để giúp đỡ các con gái mình chuẩn bị cho đám cưới, tôi đã hi sinh một góc phòng khách của mình cho chiến dịch – Trung tâm Hỗn độn của Đám cưới, mọi người đều gọi nó như vậy nếu bạn có thể hiểu “mọi người” tức là tôi. Tôi treo một chiếc bảng trắng khổng lồ lên trên đó để ghi các ý tưởng, các gợi ý và để chơi cờ carô nữa. Tôi đã cẩn thận chia chiếc bảng trắng ra thành nhiều phần: một phần cho đám cưới của Sam – con bé sẽ làm lễ cưới trong nhà thờ, mặc một chiếc váy cưới trắng và sau đó sẽ đến bữa tiệc chiêu đãi mà hi vọng rằng chúng tôi sẽ nhồi nhét mọi người vào được; và một cho đám cưới của Valerie – chúng tôi có thể chơi trò bập bênh trên bờ vực và mặc trang phục truyền thống của người bản địa Mỹ, sau đó đi bao vây một trong những pháo đài của người da trắng.
“Vấn đề với tất cả những thứ này là chúng chẳng có ý nghĩa gì với anh cả”, tôi phàn nàn với Sarah. “Nếu đây là một chiến dịch quân đội, chúng ta sẽ không phải giải quyết với đủ thứ quần áo, nhạc nhẽo và đến cả chuyện loại rau nào phù hợp với màu sắc của đám cưới”.
“Một chiến dịch quân đội thì sẽ vui hơn”, Sarah đồng tình. “Nhưng không phải là các lực lượng quân đội cũng phải lựa chọn xem nên mặc gì à?”
“Đó là đồng phục”, tôi thông báo cho cô ấy biết một cách hóm hỉnh.
“Và không phải là các đoàn quân chinh phạt cũng có ban nhạc đấy hay sao?”
“Đó không phải là ban nhạc, đó là quân đoàn trống và kèn”.
“Thế còn cờ thì sao, không phải là nó cũng có sắc màu chính thống ư?”
“Sarah, em có thể làm ơn chấp nhận sự thật rằng em chẳng biết chút gì về các chiến dịch quân đội không? Anh phải lên kế hoạch cho hai đám cưới đây này”.
“Em không hiểu”, Sarah trả lời. “Tại sao anh lại phải lên kế hoạch? Em nghĩ mẹ chúng cũng có liên quan đến chuyện này chứ”.
“Ồ tất nhiên rồi, Judy có liên quan nhưng họ không lên kế hoạch, họ chỉ nói về những quyết định thôi. Có sự khác biệt lớn ở đây em ạ!”
“Chắc chắn là như vậy rồi”.
Và thật ra là đúng vậy. Một trong những điều xảy ra tại các đám cưới là cô dâu sẽ đưa ra quyết định, chẳng hạn: “Những cây nên sẽ phải có mùi gỗ đàn hương” mà không hề có kế hoạch trước, như “Chúng ta sẽ mua nến tại cửa hàng Gỗ đàn hương RUS trước NC 20 ngày và để chúng trong phòng chứa chổi của bố rồi chúng sẽ được mang đến nhà thờ trước giờ cử hành hôn lễ 16 phút”.
“Đàn ông giỏi xác định các nhiệm vụ cụ thể và viết chúng ra hơn”, tôi nói với Sarah như vậy.
“Còn phụ nữ thì thực hiện những nhiệm vụ đó tốt hơn”, Sarah nói. Cô ấy rất hay như vậy, ban đầu cô ấy nói những điều như thể cô ấy đang đồng tình với tôi và sau đó tôi mới nhận ra rằng ồ chờ đã!
Dù vậy, những gì tôi thấy đang diễn ra trước mắt tôi là mỗi khi một quyết định được đưa ra, nó sẽ ảnh hưởng đến những quyết định khác, giống như khi một người nôn thì những người khác cũng cảm thấy buồn nôn theo. (Sarah gợi ý rằng tôi nên tìm cách phân tích nào đó lãng mạn hơn với các con gái mình). Liệu những cây nến mùi gỗ đàn hương có hợp với màu sắc đám cưới không? Liệu mùi hương ấy có xung khắc với những bông hoa trong đám cưới không? Mà gỗ đàn hương là cái quái gì cơ chứ? (Tôi có một đôi xăng đan1 cũ trong tủ và mặc dù chúng không làm từ gỗ nhưng mùi của chúng cũng khá nặng đấy. Đôi khi tôi nghi ngờ không biết đó có phải là điều Sam muốn trong đám cưới của con bé hay không).
Sự phụ thuộc của một quyết định vào một quyết định khác khiến việc có một kế hoạch hoàn hảo cho đám cưới càng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết và khi áp lực càng nhiều, nếu không có ai như tôi can thiệp thì các cô dâu càng có nhiều khả năng trở thành những cô-dâu-ri-la.
Tuy nhiên, hoàn toàn có khả năng các cô-dâu-ri-la không được tạo ra, mà là được sinh ra theo cách đó. Hãy trở lại với gia đình nhà chồng tương lai của con gái tôi – Alecia, chị gái Geoff và Priscilla – người đàn bà có dạ con đã thả Alecia ra ngoài thế giới.
Giống như những người khác, có thể tôi đã quên bẵng mất Geoff – người có vẻ ít liên quan đến quá trình này hơn cả danh sách khách mời, giờ này cậu ta đang kẹt với một con số nhiều hơn hoặc ngang với dấn số Ấn Độ. Cậu ta đang lâm vào một tình huống khá trừu tượng, giống như tình huống xuất hiện trong một mục của Danh sách những điều phải làm của Bố (Mục 723: Chọn một bộ vest cho Geoff).
Thậm chí chẳng có ai buồn đọc Danh sách những điều phải làm ngoài tôi.
Chị gái của Geoff – Alecia cũng đang kết hôn, con bé đính hôn từ hồi lớp Sáu thì phải. Dù sao thì đấy là tôi nghĩ như thế – trên thực tế, Sam trích dẫn Alecia thường xuyên về chuyện phải dành thật nhiều thời gian cho chuyện mua bán để mọi thứ thật hoàn hảo. (“Alecia bảo cần phải đặt váy của các phù dâu trước ít nhất là 10 tháng để đảm bảo chúng sẽ phù hợp với thiệp mời”) đến mức tôi khá trông đợi rằng Alecia cũng ngang tuổi với Yoda3.
Tôi thật sự không muốn gặp Alecia hay gia đình con bé, nhưng tôi đồng ý đi ăn trưa với Sam và Alecia để bàn về kế hoạch đám cưới, vì (như Sam giải thích) mẹ Alecia không thể chỉ bay về thị trấn để ăn một bữa trưa và, là nhà văn, “đằng nào thì cả ngày tôi cũng chẳng có việc gì để làm cả”.
Valerie cũng đi cùng, sau khi đã chắc chắn rằng nhà hàng có phục vụ thứ gì đó ngoài thịt vì con bé đang trong, tôi nghĩ là, “tình trạng ăn kiêng mãi mãi”. Sam thông báo rằng Alecia sẽ rất vui khi được trao tặng chúng tôi tất cả những ích lợi của những kinh nghiệm không dễ gì có được trong suốt quá trình chuẩn bị đính hôn đầy thách thức, phức tạp.
Chúng tôi đến nhà hàng đúng giờ, nhưng không hề thấy Alecia hay mẹ cô ta – Priscilla đâu cả. “Dù gì thì bố còn nghĩ chuyện sẽ tệ hơn cơ”, tôi lưu ý.
“Bố”, Sam cảnh báo. “Giờ chúng ta với họ cũng như người một nhà mà”.
Điều đó không đúng mà cũng chẳng công bằng, nhưng tôi biết rằng con bé đang căng thẳng nên tôi quyết định không phản đối nó.
“Họ kia rồi!” Một phụ nữ trẻ đi ngang qua căn phòng. Đó là một phụ nữ tóc vàng, hấp dẫn, dưới 30 tuổi, đầy tự tin, cô đảo mắt nhìn mọi người một lượt. Đằng sau cô là một phụ nữ ăn mặc sành điệu, có dáng đi cứng rắn, cỡ 55 tuổi và trao cho tôi một cái nhìn đầy hoài nghi khi tôi đứng dậy khỏi bàn.
“Chú là Bruce”, Alecia hỏi tôi, dìm tôi trong mùi nước hoa nồng nặc. Con bé ôm tôi, rồi sau đó đến Valerie còn Priscilla đưa tay ra bắt xã giao theo chỉ dẫn của tôi. Bà ta có cái bắt tay y như máy nghiền vậy.
“Chà, bây giờ”, Alecia thở dài, ngồi xuống ghế. “Một cô dâu luôn được thứ lỗi khi đến muộn. Mọi người đều biết cô ấy phải dành nhiều thời gian để tập thể dục thẩm mĩ mà”. Con bé tươi cười với chúng tôi và sau đó gật đầu với các con gái tôi. “Có lẽ hai em nên chép lại câu này đi”.
Khi người phục vụ đến, Valerie hỏi xem liệu có món ăn chay nào đặc biệt không – với tôi, một loài ăn thịt có động mạch khó lưu thông – cảm thấy hai thuật ngữ ấy có chút mâu thuẫn. Nếu rau mà “đặc biệt” thì có lẽ chúng ta nên để dành chúng cho món tráng miệng.
“Những người ăn chay”, Alecia đăm chiêu khi người phục vụ đi khuất. “Họ quả thực là một vấn đề. Khi lên kế hoạch cho tiệc cưới, mọi người sẽ thấy khách khứa sẽ có những yêu cầu về món ăn vô cùng kì cục, như thể cả thế giới đang quay quanh họ chứ không phải là cô dâu vậy”. Alecia nở một nụ cười khó khăn với Valerie. “Nhà chị đã giải quyết xong vấn đề với mấy người ăn kiêng rồi nên em sẽ thấy thoải mái khi đến dự tiệc tại nhà chị”.
“Ồ, thực ra thì em không ăn chay đâu”, Valerie bắt đầu thanh minh.
“Sao cũng được mà”, Alecia trả lời với một cái vẫy tay. Con bé liền chuyển hướng và dành hết sự chú ý tới Sam. (Cuối cùng tôi rút ra kết luận rằng Alecia chẳng thích thú gì với Valerie, dù trên cương vị là cô dâu hay một người bình thường, vì bản chất kì cục của kế hoạch đám cưới của Valerie). “Chắc là em đã lên kế hoạch cho ngày này suốt cả đời mình rồi chứ”.
“Ngay từ lúc con bé mới chào đời”, tôi đồng tình. Các con gái tôi quẳng cho tôi những cái nhìn u ám và tôi đành nhún vai. Tôi liếc nhanh xem Priscilla có thấy điều đó thú vị không, nhưng khuôn mặt bà ta trông khó lay chuyển như thể Churchill ở hội nghị Yalta1 vậy.
“Chị nhớ khi chị mới năm tuổi, chị đã là cô bé cầm hoa trong đám cưới của dì chị. Đó là ngày tuyệt vời nhất đời chị. Mọi người đều nói rằng trông chị còn xinh hơn cả cô dâu”. Alecia quay sang nhìn mẹ, bà đang gật đầu xác nhận chuyện cô vừa nói. “Đó là lý do tại sao chị không muốn có bé gái nào cầm hoa trong đám cưới của mình. Chị không muốn bị lu mờ bởi mấy đứa trẻ con”. Alecia ra dấu cho các con gái tôi nên ghi chép lại chuyện đó.
“Các cháu không thể lúc nào cũng kiểm soát được bọn trẻ con”, Priscilla cằn nhằn. Giờ thì tôi lại bắt đầu liên tưởng, tôi không thể gạt bỏ ý nghĩ người đàn bà này chính là Winston Churchill, hoặc ít nhất thì cũng giống đủ để đóng vai ông ta trong một bộ phim nào đó. “Chúng ta không thể kiểm soát chúng trên các bãi biển”, tôi như hình dung ra bà ta đang nói, “không thể kiểm soát chúng trên mặt đất, không thể kiểm soát chúng trên những cánh đồng, đường phố…”
“Em đã thực sự nghĩ đến chuyện con chó của em sẽ mang nhẫn cưới”, Sam nói.
“Em thật hài hước quá”, Alecia nói đầy vẻ khôi hài. Con bé cầm một ổ bánh mì lên, nhìn nó và tỏ vẻ kinh tởm, sau đó đặt ổ bánh mì lại vào giỏ. “Eo ơi, tinh bột!”
Valerie nhìn xuống ổ bánh mì đã-ăn-hết-một-nửa của mình với vẻ mặt buồn bã.
“Để chị xem móng tay của hai đứa nào, cả hai đứa”, Alecia ra lệnh. Sam và Valerie đưa ngón tay của mình ra cho Alecia săm soi, con bé nhìn hai đứa đầy tiếc nuối. “Này các quý cô, khi chị nói chị đã đính hôn, các em có biết điều đầu tiên mọi người sẽ hỏi chị là gì không?”
Thằng đó chắc hẳn là một thằng ngốc? Tôi muốn trả lời như vậy, nhưng tôi chỉ giữ nó cho riêng mình.
“Chiếc nhẫn của chị”, con bé nói và tỏ vẻ hết kiên nhẫn, “họ muốn nhìn thấy chiếc nhẫn, điều đó cho họ thấy rằng mình đã không kết hôn với mấy tên vớ vẩn nào đó. Vì vậy móng tay của các em phải thật hoàn hảo, nếu không trông các em sẽ giống như những kẻ thất bại”. Alecia thở dài, không thể chịu thêm bất cứ gánh nặng nào nữa. “Chị đã học được một điều rằng khi em đính hôn, mọi người sẽ luôn để ý đến em, như những hình mẫu về việc phải cư xử như thế nào. Vì vậy các em luôn phải đảm bảo rằng khi các em ra chỗ đông người, các em trông phải đẹp hết mức có thể, không phải chỉ cho các em đâu mà còn cho cả những người sắp kết hôn nữa. Điều đó có nghĩa là móng tay, móng chân…” Alecia nhìn Sam với vẻ đánh giá, “tẩy lông, mát xa mặt, liệu pháp laser – bất cứ thứ gì khiến em trông tuyệt nhất!”
Valerie vô thức tuột đôi bàn tay vào lòng mình.
“Ôi, lạy chúa tôi! Chị đã hoàn toàn quên mất!”, Alecia thổ lộ. “Tin tuyệt vời đây Sam ơi. Em sẽ phải đến đám cưới. Em là phù dâu!”.
Sam biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước. “Ôi trời ơi, đây quả là một tin tuyệt vời!”, con bé nói lại.
“Chắc hẳn em sẽ thắc mắc sao chuyện này lại xảy ra được khi đám cưới của chị còn tới hơn sáu tháng nữa. Chà, bí mật nằm ở đây này. Hãy luôn đảm bảo rằng nơi em đặt đồ cho phù dâu có khả năng sắp xếp thật nhanh. Theo đó, nếu em phải thay thế ai đó trong bữa tiệc, chẳng hạn người bạn thân nhất của em mang bầu – điều sẽ hủy hoại đường cong của chiếc váy, em có thể có sự thay thế vào phút chót”. Alecia cười rạng rỡ với chúng tôi. Các con gái của tôi đã nắm được vấn đề và ghi chép lại. “Như vậy thì sẽ tốn kém hơn, mà ai thèm quan tâm cơ chứ?”
Tôi có thể kể tên ít nhất một người quan tâm, nhưng tôi quyết định sẽ không mở miệng.
“Đó là một vinh dự”, Priscilla nhắc nhở.
“Con rất vinh dự mà”, Sam trả lời ngay lập tức.
“Còn Valerie”, Alecia nói, “chắc chắn là em cũng được mời và em có thể dẫn Marty tới”.
“Ông Bruce”, Priscilla nói, đây là lần đầu tiên bà ta nói chuyện trực tiếp với tôi. Tôi nhảy dựng lên, hết sức cố gắng nén lại thôi thúc muốn đáp lại bà ta rằng “Vâng thưa ngài?” “Tôi biết là ông có một cậu con trai”. Bà ta nói câu đó như một lời cáo buộc, giống kiểu “Tại sao trên thế giới xanh tươi đẹp đẽ của Đức chúa trời này, lại có người như ông – mang một đứa trẻ đến với thế giới này, ông không quan tâm đến vốn gen à?”
“Đúng vậy, tên thằng bé là Chris”.
“Vì bọn cháu đã để Sam là phù dâu nên rõ ràng là cần thêm một phù rể nữa”, Alecia xen vào đầy hào hứng. “Và bọn cháu đã có một ý tưởng, chà… có phải là rất đặc biệt không, Chris và Sam, em trai và chị gái? Geoff thì tất nhiên là sẽ ở đám cưới rồi, cậu ấy có thể hộ tống Sam nhưng điều đó có nghĩa là chúng ta cũng cần thêm ai đó để hộ tống bạn cháu – Joyce nữa”.
“Chú chắc là Chris sẽ làm điều đó. Đây là một vinh dự”, tôi đáp lại yếu ớt. Tôi có cảm giác rằng mình đang dần có liên quan tới một đám cưới khác nữa, đúng là cảm giác bị kìm kẹp bởi một con sóng ngầm, một con sóng ngầm với rất nhiều cá mập.
“Chắc hẳn cậu bé rất đẹp trai”, Priscilla nói trang trọng.
“Chris à? Giống hệt như bố nó vậy!”, tôi đùa.
Alecia và mẹ con bé trao đổi những cái liếc mắt đầy lo lắng. “Chà, tất nhiên là bọn cháu muốn gặp cậu bé và tất cả mọi người. Ý cháu là, đó chẳng qua là một ý tưởng thôi. Dù vậy, quả thật là rất khó tìm được phù rể có chiều cao phù hợp”, Alecia nói.
“Chúng tôi đã quyết định là với phụ nữ thì không quan trọng lắm nhưng chúng tôi muốn đàn ông phải có chiều cao tương đồng”, Priscilla tuyên bố.
Tôi quyết định rằng mình cũng phải suy nghĩ về chuyện này.
“Thật ra thì Chris trông cũng không giống bố lắm đâu”, Valerie đưa đẩy.
Alecia nhìn con bé với vẻ biết ơn.
“Thế còn Sarah thì sao?”, Sam hỏi. Tôi biết con bé chỉ cố tỏ ra nhạy cảm với cảm xúc của bạn gái tôi, nhưng tôi thật sự hi vọng họ sẽ để Sarah ngoài những chuyện này.
“Chúng tôi gặp vấn đề với chuyện này”, Priscilla thú nhận một cách trang trọng. “Tôi hi vọng chúng ta có thể thẳng thắn với nhau, sau cùng, tất cả chúng ta đều là người một nhà, chúng ta sẽ sẵn sàng mời Sarah nếu hai người đã kết hôn”.
“Để tôi xem mình có thể làm được gì”, tôi nói. Cả hai đứa con gái của tôi đều nhìn tôi đầy cảnh cáo.
“Vì sự cân bằng thôi mà, ý cháu là, mọi người được xếp chỗ ngồi đặc biệt đều đã kết hôn”, Alecia vội giải thích. “Và vì chú là bố cô dâu của Geoff, sẽ rất tuyệt nếu chú ngồi phía trước, với Judy và chồng cô ấy”.
“Nhưng có vẻ không hợp lý lắm khi để ông ngồi cạnh… bạn ông như vậy”, Priscilla phát âm đầy tinh tế.
“Ý cháu là, có ai từng nghe đến ‘Bạn gái của Bố cô dâu’ chưa?”, Alecia nói, lắc lư cái đầu theo kiểu cô ấy muốn diễn tả sự hài hước theo cách thời thượng.
“Chỉ là chúng tôi không biết giải thích như thế nào với mọi người”, Priscilla nói.
“Ý cháu là chúng ta có thể nói cô ấy là trợ lý của chú hay đại loại như thế?”, Alecia hỏi với vẻ không mấy chắc chắn. Tôi có thể đoán ra từ giọng nói của con bé rằng đó là sáng kiến vĩ đại nhất mà nó và mẹ nó nghĩ ra được, nhưng khi nhìn vẻ mặt của tôi, con bé có vẻ có chút nhụt chí.
Tôi cảm thấy bị kích động bởi cơn tức giận thật sự. “Cháu biết gì không”, tôi nói. Ở dưới gầm bàn, Sam lấy khuỷu tay huých tôi và Valerie cũng có nét mặt “làm ơn đừng khiến con xấu hổ”, nó đã làm nét mặt đó với tôi từ hồi chín tuổi với tôi, vậy nên tôi đành ngậm những lời muốn nói vào trong. “Cháu biết gì không, sao chúng ta không làm thế này? Không cần phải mất công để sắp xếp ghế ngồi cho chú và Sarah đâu. Hãy cứ để mẹ Sam ngồi hàng trên nhưng chú và Sarah sẽ ngồi cùng với mọi người ở dưới”.
Mọi người trên bàn ăn đều nghĩ rằng đó là một ý tưởng tuyệt vời.
1 Mick Jagger: Nhạc sĩ, ca sĩ, diễn viên, nhà sản xuất người Anh, nổi tiếng nhất với vai trò là giọng ca chính của nhóm nhạc rock Rolling Stones.
3 Barney là tên của một con khủng long màu tím và hầu hết trẻ em Mỹ khi lớn lên đều được xem qua và rất mê con khủng long dễ thương này.
1 Nguyên văn: sandalwood có nghĩa là gỗ đàn hương, sandal còn có nghĩa là xăng đan.
2 Tác giả chơi chữ in-law (gia đình nhà chồng) và in-jail (bị bỏ tù).
3 Yoda là một nhân vật trong bộ phim truyện Chiến tranh giữa các vì sao. Trong phim, nhân vật Yoda là một sinh vật thấp, da màu xanh lá cây. Đối với hội đồng Jedi, Yoda là sư tổ của các hiệp sĩ Jedi. Yoda là bậc thầy cả về khả năng linh cảm, sử dụng The Force và kĩ năng cận chiến bằng kiếm laser. Yoda thọ 900 tuổi và đào tạo rất nhiều hiệp sĩ Jedi từ khi họ mới bộc phát năng khiếu Jedi đến khi họ trở thành một thầy Jedi hùng mạnh.
1 Hội nghị Yalta diễn ra vào ngày 4/11/1945 với sự tham gia của ba người đứng đầu chính phủ Hoa Kỳ, Vương quốc Anh và Liên bang Xô viết – tổng thống Mỹ Franklin D. Roosevelt, thủ tướng Anh Winston Churchill và Tổng bí thư Joseph Stalin bàn về công cuộc tái thiết châu Âu thời hậu chiến.
( Nguồn: Theo bản dịch từ page Vợ Chồng )
HỆ THỐNG TRUNG TÂM TIỆC & SỰ KIỆN VẠN HOA
“Thương hiệu tổ chức Tiệc và Sự kiện dẫn đầu Hà Nội. Sở hữu 15 không gian tiệc với 04 cơ sở tại vị trí đắc địa trong nội thành Hà Nội.”
Văn phòng đại diện: Tầng 3, Tòa nhà Thiên Sơn Plaza – Số 02 Chương Dương Độ – Q. Hoàn Kiếm – TP. Hà Nội.
Điện thoại: 024.3932.2626
Hotline: 093.897.8888
Email: contact@vanhoaclub.com.vn
Website: www.vanhoaclub.com.vn
➡ Dịch vụ: Tiệc
– Tiệc cưới
– Đại hội cổ đông
– Hội nghị – Hội thảo
– Sự kiện doanh nghiệp
– Sự kiện gia đình – Hội nhóm
– Tiệc sinh nhật
– Tiệc ngoài