Ngày cưới của cô dâu cũng giống như bao ngày khác, ngoại trừ sự mệt mỏi. Cô dâu sẽ nhìn vào gương và thấy vết tích của một đêm không ngủ.
Còn chú rể, tất nhiên, cũng sẽ có một ngày khá căng thẳng đang chờ đón.
Chẳng có gì hay ho hơn để làm (chương trình của bố cô dâu cũng chỉ linh hoạt hơn của chú rể một chút xíu thôi), tôi đi tha thẩn xem việc làm tóc và trang điểm của cô dâu diễn ra thế nào.
Căn phòng của Sam trông thật hỗn độn. Judy đang cố nhặt mấy bộ quần áo trong khi nói chuyện điện thoại với ai đó về việc thêm vào danh sách khách mời vài người khách trong phút chót. Nó liếc vội vào điện thoại để chắc chắn là không phải đang nói chuyện với tôi, người mà lẽ ra nó cần hỏi ý kiến đầu tiên. Sam đang ngồi trong chiếc ghế bành ở phòng khách, với tấm gương to trước mặt. Một cô thợ làm tóc đang giữ mái tóc dài và dày mượt của con bé. “Cô chắc chứ?” người phụ nữ hỏi.
Alecia chống nạnh đứng bên. “Tất nhiên, chị ấy muốn làm tóc vổng lên. Sam, chị còn nhớ hôn lễ của em chứ?” Alecia quay sang người thợ làm tóc. “Nhà tạo mẫu tóc của tôi toàn làm tóc cho những người nổi tiếng ở đây đấy”
” Tôi thấy rồi”, người làm tóc cho Sam lên tiếng.
Tôi quyết định ngồi xem màn trang điểm này. Valerie nghiêng người về phía trước như để nhìn thấy mặt mình trong gương.
“Chị chắc chứ, Sam?” Valerie hỏi đầy nghi ngờ.
“Mọi người không buông tóc trong ngày cưới của mình”. Alecia nói với giọng đầy khinh miệt.
“Geoff đã yêu một người con gái với mái tóc dài. Một lần duy nhất tôi buộc tóc lên, anh ấy đã không thích”. Sam giãi bày.
“Geoff không ở đây”. Alecia nói.
“Đúng, nhưng anh ấy sẽ ở trong lễ cưới, em không thấy như vậy sao?” Sam nhẹ nhàng hỏi.
Người thợ làm tóc thờ ơ đứng bên cạnh, chờ Sam đưa ra quyết định. Tuy nhiên, Alecia đã đưa ra quyết định của nó.
“Đừng nghe chị ấy”, Alecia nói với người làm tóc. “Đó là lễ cưới, chị ấy phải buộc tóc lên. Tôi cũng sẽ buộc tóc lên, dù tôi không phải cô dâu trong lễ cưới hôm nay đấy?”
“Được rồi, Alecia. Em không phải người kết hôn hôm nay”. Sam nói với giọng hờn dỗi.
“Sam”, Valerie nói.
“Chúa ơi, Sam, chị thậm chí còn không nghĩ gì”, Alecia cáu kỉnh. “Còn những bức ảnh của chị thì sao? Chị có muốn trong vòng 10 năm nữa, mỗi khi nhìn vào cuốn ảnh cưới, chỉ tháy tóc chị buông xuống như một mụ nhà quê lạc hậu, lấy chồng chỉ bởi mụ ta đã có bầu sao? Em đang cố gắng giúp chị đấy”.
“Tôi không cần cô giúp, Alecia”.
“Ôi, Sam”, Alecia nhìn chòng chọc vào Sam và nói.
“Tôi không cần cô giúp, tôi không cần lời khuyên của cô. Tôi không muốn nghe thấy giọng nói của cô hay nhìn thấy cô trong ngày hôm nay nữa. Thực ra thì, tôi không muốn cô có mặt trong hôn lễ của tôi, Alecia ạ”.
“Cái gì?”
“Cô không được mời đến lễ cưới của tôi”.
“Chị không thể…”
Sam không nói thêm lời nào, nó bước lên phía trước, buộc Alecia phải bước lùi lại. Alecia đưa mắt về phía chúng tôi nhưng không tìm thấy sự đồng tình nào.
“các người“, Alecia rít lên, khuôn mặt đầy tức giận. Nó xoay người, dậm chân huỳnh huỵch ra cửa, rồi đóng sầm cửa lại. Alecia đi rồi, tôi định vỗ tay hoan hô thì Sam đã òa khóc.
Trong vòng một giây, tôi nghĩ tôi đã hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tên người gọi trong điện thoại chỉ cho Sam thấy Priscilla đã gọi điện bốn lần trong vòng 15 phút và Sam đã không thèm nghe máy. Tuy nhiên, khi Geoff gọi, con bé liền nhấc máy và đóng cửa phòng để nói chuyện.
“Ôi chúa ơi, bố”, Valerie nói với tôi khi Sam đi vào phòng ngủ. “Chị Sam sẽ phải làm gì bây giờ? Alecia sẽ là em dâu của chị ấy đấy!”
Khi Sam quay trở ra, nước mắt trên mặt con bé đã khô. “Geoff nói nếu con nói Alecia không được mời thì cô ấy sẽ không được mời. Geoff đang gọi điện để báo cho bố mẹ anh ấy biêt”.
“Cám ơn Chúa”, tôi nói. “Ý bố là, bố sẽ gọi điện cho họ, tất nhiên rồi:.
“Đương nhiên rồi ạ. Valerie nói, vẫn cố giữ giọng châm biếm.
Sam thụp người trong ghế. “Con chỉ… suốt ngày nghĩ về Alecia, cô ấy luôn chê bai, bắt con phải làm theo ý cô ấy, con không chịu đựng được nữa”.
“Vậy, chị buông tóc chứ?” Người làm tóc hỏi lại.
“Chắc chắn rồi”, Sam quả quyết.
Mặc dù tóc con bé đã gần khô rồi nhưng người thợ làm tóc vẫn mất gần một tiếng đồng hồ để sấy. Tiếp đó là đến mục trang điểm cô dâu. Tôi có thể nhận ra chuyên gia trang điểm đã biết cách làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên trong khuôn mặt Sam. Khi con bé quay sang tôi, khuôn mặt nó rạng ngời với lớp trang điểm mịn màng.
Tôi thay bộ lễ phục và tự ngắm mình trong gương dến vài phút, rồi lái xe đến nhà thờ. Có bốn căn phòng thông nhau ngoài đại sảnh, các phù dâu đã chiếm mất ba phòng còn các phù rể ngồi thu lu trong căn phòng còn lại.
Các phù dâu đang bận rộn trang điểm và thay trang phục. “Chúng con lỡ kế hoạch mất!” Valerie lo lắng nói, rồi chạy vội vào phòng trong.
Đồng hồ của báo hiệu là chỉ còn năm phút nữa hôn lễ sẽ chính thức được cử hành, và tôi biết là trong vài phút tiếp đó, tôi sẽ bắt đầu đi tới đi lui. Valerie đã chính thức vận trang phục phù dâu lên người và trông, ừm, hơi buồn cười. “Con yêu, trông con thật giống một phù dâu”, tôi nói.
Khuôn mặt Valerie hơi tái lại. “Bố, bố có thể ra ngoài một lát được không ạ? Chị Sam muốn nói chuyện với bố”, con bé nói. Tôi theo con bé vào căn phòng của các phù dâu. Các cô gái trong phòng đều mặc trang phục như Valerie và im lặng một cách kỳ quặc. “Mẹ con đâu?” tôi nôn nóng hỏi.
“Mẹ đi đón Terri, ai đó tông vào sau xe nó lúc ở cửa hàng. Terri không sao nhưng xe thì không lái được nữa ạ. À, bố ơi…”
“Cái gì cơ?”
“Sam cần bố lúc này”. Valerie dành cho tôi một cái nhìn khó khiểu, rồi nó đẩy cửa vào phòng trong cùng. Tôi bước tới chỗ Sam, con bé đang ngồi trong bộ váy cưới.
Tôi đã định sẵn trong đầu là mình nên nói vài điều gì đó liên quan đến cái váy nhưng tôi đã không có cơ hội làm việc đó. Sam đang khóc. Tôi chưa bao giờ thấy nó khóc như vậy kể từ khi nó còn là một đứa trẻ đa cảm. Tôi ngồi xuống và con bé dụi đầu vào vai tôi.
“Ôi lạy chúa, bố ơi”, con bé rền rĩ.
“Có chuyện gì vậy con? Sam? Có chuyện gì thế?” Tôi hỏi dồn dập.
Trong tiếng nức nở, con bé nói. “Con không biết… Con không biết liệu con có thể làm được không. Con không biết liệu con có thể kết hôn không!”
Ôi chao!
Tôi giữ người con bé và cảm nhận được toàn thân nó đang run lên. “Con… rất… xin lỗi”, nó nghẹn ngào, giọng nói như nghẹt lại.
Tôi hít một hơi thật sau. Bây giờ thì sao? Tôi đã mong chờ sự kiện này và có rất nhiều người ngoài kia đang bồn chồn, sốt ruột nữa.
Tôi nói với Sam điều mà tất cả các ông bố đều nói với con gái mình trong ngày cưới của chúng, bởi không có gì quan trọng với chúng tôi hơn là hạnh phúc của các con.
“Được rồi, Sam”, tôi nói với con bé. “Ngay trước giờ bước vào lễ đường, con có thể hủy bỏ hôn lễ”.
“Nhưng bố đã bỏ ra rất nhiều tiền rồi”, con bé khóc sướt mướt.
“Bố không quan tâm đến việc đó. Điều bố quan tâm là con có chắc chắn muốn kết hôn không”.
“Con không biết là mình lấy chồng vì con muốn có chồng hay vì con muốn có một lễ cưới, bố hiểu không?”
Tôi không hiểu. Đối với tôi, kết hôn để có một đám cưới cũng giống như sinh con để nhận lấy cái đau vậy. Nhưng tôi có thể hiểu, các cô dâu đã để tâm quá nhiều vào việc lên kế hoạch cho một ngày hoàn hảo mà quên mất một sự thật là họ quá yêu người đàn ông của mình và sẵn sàng kết hôn để được ở bên người mình yêu suốt quãng đời còn lại.
( Nguồn: Theo bản dịch từ page Vợ Chồng )
HỆ THỐNG TRUNG TÂM TIỆC & SỰ KIỆN VẠN HOA
“Thương hiệu tổ chức Tiệc và Sự kiện dẫn đầu Hà Nội. Sở hữu 15 không gian tiệc với 04 cơ sở tại vị trí đắc địa trong nội thành Hà Nội.”
Văn phòng đại diện: Tầng 3, Tòa nhà Thiên Sơn Plaza – Số 02 Chương Dương Độ – Q. Hoàn Kiếm – TP. Hà Nội.
Điện thoại: 024.3932.2626
Hotline: 093.897.8888
Email: contact@vanhoaclub.com.vn
Website: www.vanhoaclub.com.vn
➡ Dịch vụ: Tiệc
– Tiệc cưới
– Đại hội cổ đông
– Hội nghị – Hội thảo
– Sự kiện doanh nghiệp
– Sự kiện gia đình – Hội nhóm
– Tiệc sinh nhật
– Tiệc ngoài