Con gái tôi – Sam – trong vai trò là một tiểu đội trưởng, phân công cho tôi nhiệm vụ lái xe đưa con trai tôi đến nhà thờ – nơi tổ chức hôn lễ của Alecia, vì có vẻ như các phù rể không thể tự mình lái xe thì phải. Điều này có nghĩa là tôi sẽ phải đến nhà thờ sớm hơn trước vài giờ, tôi hoàn toàn không thấy vui vẻ chút nào.
“Một phù rể, theo định nghĩa, là một anh chàng có phương tiện riêng của mình”, tôi phàn nàn với con trai.
“Dạ vâng, con có, bố. Con có bố“. Chris cười nhăn nhở đáp lại.
“Nào, bây giờ ai lại là người sáng tạo ra cái gọi là chuyện cười đây?”
“Bố phải làm vậy vì Sam đã nói. Nếu bố không làm theo, em ấy sẽ nối điện thoại cho bố nói chuyện với Alecia. Đó là những gì đã xảy ra khi con nói với nó là con không thể chui vừa bộ vét, và con cần lên kế hoạch lại. Bố hãy tin con, bố chắc chắn sẽ không muốn thế đâu”.
“Thôi được, con đúng”. Tôi đồng tình. “Nhưng tại sao Sam lại phải làm người tổ chức đám cưới? Tại sao chúng không thuê một ai đó như Lindy Lynch-Mob?”
“Bố không nghe sao ạ? Alecia đã thuê hẳn ba người lên kế hoạch hôn lễ. Tất cả bọn họ đều bỏ cuộc, giống như các cô phù dâu”.
“Các phù dâu bỏ cuộc? Bố nghĩ họ đã bị đưa ra tòa án binh vì không thể tuân lệnh trong cuộc chiến đấu”.
“Alecia yêu cầu mấy người trong số họ phải giảm năm kg”. Con trai tôi gợi cho tôi liên tưởng đến trí tuệ của một người 20 tuổi. “Phụ nữ trải qua tất cả những căng thẳng đó và ngất ngây với đám cưới. Điều đó khiến họ hạnh phúc”.
Tôi nói với nó rằng, nếu ở tuổi của nó, nó có thể hình dung được điều gì khiến phụ nữ hạnh phúc thì nó có thể thôi học và kiếm bộn tiền với việc đi diễn thuyết.
Thực tế là thằng bé muốn xin lời khuyên của tôi. Nó cảm thấy lo lắng vì bạn gái nó đã dành quá nhiều thời gian đọc tạp chí cô dâu của Sam và nói về đám cưới như là vì sự sung túc của con trai tôi vậy. “Cô ấy không ngừng nói về những thứ kiểu như, ‘trong hôn lễ của mình, em muốn phù rể mặc vét xám‘. Và rồi bố biết không, cô ấy nhìn con. Vậy thì con phải nói gì lúc đó ạ?”
“Nói với con bé là đồng đô la đang bị mất giá trước đồng Euro, kể ra một vài thứ khác đáng để lo lắng hơn”.
“Ý con là, con vẫn đang học và rồi con sẽ học y khoa để bố mẹ luôn luôn nghèo”. (Có thể thằng bé không nói đến đoạn “nghèo” nhưng đó luôn là những gì tôi nghe được mỗi khi nó thảo luận kế hoạch chuyển đổi thu nhập tương lai của tôi thành tiền đóng học phí của nó). “Không hiểu cô ấy nghĩ gì, chẳng lẽ là chúng con sẽ kết hôn ngay sao?”
Tôi nhún vai. “Nó cũng giống như UFO (vật thể lạ bay không xác định). Ai đó phát hiện một cái đĩa bay trên bầu trời thành phố Mexico và điều tiếp theo con biết không, mọi người nhìn thấy nó mỗi ngày đấy”, tôi cố gắng giải thích một cách lãng mạn nhất. “Vì thế, khi có một phụ nữ nào đó kết hôn, tất cả các phụ nữ khác cũng muốn làm việc đó. Kiểu như cái đĩa bay, cuối cùng nó sẽ tự bốc cháy hoặc làm một cuộc hành trình bay đến Roswell, New Mexico (một thị trấn thuộc bang New Mexico, nơi nổi tiếng nhất trong lịch sử với các sự kiện về người ngoài hành tinh gây chấn động) ấy”.
“Cô Sarah có giống thế không ạ?”
Tôi nghĩ về điều đó. “Ồ, không, cô ấy đã có một đám cưới giống như của Alecia rồi, chỉ có điều nó tệ hơn bởi vì đó là lần kết hôn với chồng cũ của cô ấy, một kẻ ba hoa. Con sẽ không làm đám cưới rình rang những hai lần – giống như tiêm chủng một lần, chỉ một lần và con sẽ được chủng ngừa cả đời”.
“Hôn lễ giống như UFO và nguyên tử hạt nhân. Con hiểu rồi, cảm ơn bố, những cuộc nói chuyện thế này thực sự có ích để đối phó với các bà các cô”, thằng bé nói không chút cảm xúc, vờ như hết sức quan tâm đến vấn đề.
“Bố vui vì có thể đưa ra vài lời khuyên cho con, hay có thể thực sự đưa ra cho con bất cứ điều gì mà không bắt bố phải ký tên lên séc”.
“Thế liệu bố và cô Sarah có định kết hôn không ạ?”
Tôi không biết tại sao, nhưng với con trai, nhiều khi bạn có thể lờ đi việc bạn là bố để nói chuyện với nó như những người bạn. Tôi chưa bao giờ bỏ lớp lá chắn bảo vệ với các con gái mình như khi tôi nói chuyện với Chris.
“Ý nghĩ đó cũng không khiến bố lo sợ”, tôi thừa nhận. ‘Nhưng con xem, bố có hai đám cưới của các con cần phải lo và con vẫn còn học trong vài thập kỷ nữa… bố không nghĩ bây giờ là thời điểm thích hợp”.
“Thế cô ấy sẽ chờ ạ?” Chris hỏi.
“Bố không biết”. Tôi thành thật. Tôi cứ thế lái xe đi trong yên lặng, suy nghĩ về việc đó. “Phụ nữ tin rằng kết hôn là một bước tiếp theo để phát triển mối quan hệ yêu đương”, cuối cùng tôi nói. “Còn đàn ông lại thấy đó là một bước trong cuộc đời họ. Vì thế, với đàn ông, những câu hỏi được đặt ra là, ‘Tôi đã sẵn sàng chưa? Tôi có đủ tiền không? Công việc của tôi đảm bảo chứ?’ Còn với phụ nữ thì họ băn khoăn, ‘Chúng ta đã ở bên nhau bao lâu rồi?'”
Chúng tôi đỗ xe trong bãi đỗ xe của nhà thờ. Trong một chốc, thằng bé nhìn tôi bằng con mắt thảng thốt mà một đứa trẻ ở tuổi nó có khi chúng đột nhiên nhận ra rằng bố mẹ chúng không hoàn toàn là những kẻ ngốc. Chris nói: “vâng, đúng là thế ạ”. Rồi nó chộp lấy bộ lễ phục ở ghế sau. “Thế thôi ạ, con đi vào đây”.
Chris đóng cửa, rồi lại cúi xuống, gõ gõ lên kính xe. Tôi hạ kính, con trai nhìn tôi bằng đôi mắt cương nghị. “Con hy vọng là bố sẽ không chờ quá lâu để đến nỗi cô ấy phải đá bố. Con thích cô ấy”.
“Bố cũng vậy”.
“Hơn nữa, con nghi ngờ là bố có thể tìm được một cô bạn gái khác lúc này, thậm chí là một cuộc hẹn hò“, Chris nhận xét.
“Con biết không, bố có thể xem xét mà không cần lời nhận xét cuối đó đâu”.
Thằng bé cười toe và chạy đi. Tôi nhìn theo Chris đi vào mé bên của tòa nhà, đi theo những biển chỉ dẫn mà con gái tôi – Sam – đã cẩn thận đặt để chỉ cho các phù rể biết đường đến phòng thay đồ của chúng, trong lúc đó, tôi lang thang ở phía trước, quan sát những gì đã xảy ra.
Alecia đã đứng bên bệ thờ, làu bàu với vị linh mục. Thảm họa đã xảy ra, vị linh mục bác bỏ một phần của buổi lễ. Sam đứng bên trong khi cơn giận dữ của Alecia bùng nổ.
“Đây không thể là những lời kết thúc. Không thể như thế trong ngày hôm nay. Không, tôi sẽ không nói thế. Ông không thể làm thế. Không!” Alecia hét lên, tay thì gãi nách như điên. Con bé xoay gót giày và dậm chân huỳnh huỵch.
“Có vẻ như mọi thứ diễn ra khá giống những gì ta chờ đợi”, tôi bình luận với con gái khi nó liếc nhìn tôi.
“Xin lỗi ngài, cô ấy hơi căng thẳng một chút”, Sam thay mặt Alecia xin lỗi vị linh mục.
Ông cha xứ gật đầu. “Không có gì, tôi đã trải qua những chuyện này cả ngàn lần rồi”.
“Và họ lúc nào cũng tuyệt vời như vậy?” Tôi hỏi một cách ngây thơ nhất có thể.
Ông ta nhìn tôi với bộ mặt hài hước đầy châm biếm. “Có thể nói rằng tôi thích chủ trì các tang lễ hơn rất nhiều”.
Sam áp sát đầu nó vào tai tôi để có thể thì thầm. “Mấy ngày trước, Alecia quyết định các phù dâu sẽ bước vào lễ đường, trên tay cầm nến. Vì thế, con đã phải đến các cửa hàng bán đồ thủ công mua bằng được những cái cốc đựng nến thủy tinh và sơn lên những màu phù hợp với chủ đề của hôn lễ này, thế nhưng nhà thờ lại không cho phép đem nến vào vì họ sợ mọi người sẽ bị bỏng” con bé giải thích.
“Và làm bỏng mọi người là vi phạm các quy định của nhà thờ hay cái gì? Bởi vì đã từng có thời gian, họ thực sự say mê những thứ đại loại như thế cơ mà”.
“Con cũng đoán vậy. Con nghĩ điều này thật ngớ ngẩn”, Sam nói, “ý con là bây giờ họ cầm hoa thay vì nến”.
“Nhưng nếu các phù dâu cầm những cây nến thắp sáng, nó sẽ giống như một lễ hội”.
“Tắt, rơi và rớt”. Sam trả lời, nhăn nhở cười với tôi. Rồi nó kiểm tra đồng hồ và thở dài. “Thôi, con phải đi hỗ trợ với cái váy, sau đó Alecia muốn một mình trong khoảng nửa giờ để suy ngẫm và chỉ được cho phép một người thợ chụp ảnh ở trong phòng để ghi lại những khoảnh khắc đó. Con đang băn khoăn không biết liệu có còn xảy ra sai sót gì nữa đây?”
Chúng tôi phát hiện ra khoảng một giờ sau đó, khi các khách mời bắt đầu tới, chủ đề tình yêu của Alecia (tương phản với bất cứ chủ đề nào khác) là những thứ như, “Tôi Giống Như Một Cô Thiên Nga, Tôi Xinh Đẹp và Tôi Chung Thủy Một Đời, Vì thế Đừng bao giờ Nghĩ Rằng Bạn Có Thể Chen vào Tình Yêu của Chúng Tôi”. Để nhấn mạnh quan điểm đó, những con thiên nga thật có bổn phận đứng ở trước nhà thờ và chào đón các vị khách khi họ đến, có khi bắt tay họ hay làm cái gì đại loại thế nếu cần thiết. Các phù rể ở đó có trách nhiệm hỗ trợ người chăm sóc thiên nga và đảm bảo rằng lũ chim không cảm thấy buồn bực hay đi lung tung, tuy nhiên, chẳng có tiêu chuẩn nào để chắc rằng các phù rể không thấy nhàm chán hay đi lang thang.
Con trai tôi đã tổng kết vấn đề về thiên nga một cách súc tích như sau: “Bọn chim điên ấy thật ích kỷ“, thằng bé kể cho tôi với tràn trề cảm xúc. Có vẻ như lũ thiên nga, thay vì chạy lung tung đã chiếm lĩnh những bậc thang trước làm lãnh địa của chúng và sẵn sàng tấn công bất cứ ai muốn vào trong.
“Ôi, thế người chăn thiên nga nói gì?” Tôi hỏi.
“Ông ta nói lũ thiên nga ích kỷ. Ông ta bảo đã lưu ý điều này với Alecia nhưng chị ấy nói chị ấy không thèm quan tâm bởi chim thiên nga là một phần trong ước mơ của chị ấy”.
Sarah bước vào và ngồi xuống cạnh tôi, trông cô ấy thật duyên dáng trong bộ váy xanh da trời đậm. “Em vừa bị một con chim cắn”, cô ấy thông báo.
“Em sẽ ổn với điều kiện là em được chích một mũi tiêm”.
“Mũi tiêm? Để làm gì, phòng cúm gia cầm sao?”
Khi mấy cô phù dâu xuất hiện trong những bộ váy xòe màu vàng và hồng nhạt, lũ thiên nga đã bị kích động, có thể chúng nghĩ họ là những con chim hồng hạc khổng lồ đang chuẩn bị tấn công. Chúng cất cánh, bay liệng qua hàng rào và thiết lập căn cứ tại khu bể bơi ở sân sau. Người chăn thiên nga không làm thế nào để vượt qua được hàng rào và đứng nhìn một cách tuyệt vọng.
( Nguồn: Theo bản dịch từ page Vợ Chồng )
HỆ THỐNG TRUNG TÂM TIỆC & SỰ KIỆN VẠN HOA
“Thương hiệu tổ chức Tiệc và Sự kiện dẫn đầu Hà Nội. Sở hữu 15 không gian tiệc với 04 cơ sở tại vị trí đắc địa trong nội thành Hà Nội.”
Văn phòng đại diện: Tầng 3, Tòa nhà Thiên Sơn Plaza – Số 02 Chương Dương Độ – Q. Hoàn Kiếm – TP. Hà Nội.
Điện thoại: 024.3932.2626
Hotline: 093.897.8888
Email: contact@vanhoaclub.com.vn
Website: www.vanhoaclub.com.vn
➡ Dịch vụ: Tiệc
– Tiệc cưới
– Đại hội cổ đông
– Hội nghị – Hội thảo
– Sự kiện doanh nghiệp
– Sự kiện gia đình – Hội nhóm
– Tiệc sinh nhật
– Tiệc ngoài