Tôi đã đến muộn trong buổi Gặp Khẩn cấp về Đám cưới của Sam vì bận lái xe quanh quanh và cố gắng bịa ra lý do nào đó để khỏi phải tham dự. Tôi không muốn đến không phải là do các con gái tôi, với chúng thì cái gì liên quan đến đám cưới cũng được miêu tả bằng hai chữ “khẩn cấp” hết, mà là vì gia đình chồng tương lai của con bé – Alecia (một cô-dâu-ri-la, chị gái của Geoff) và Priscilla (Thủ tướng Anh/mẹ của Geoff). (Tôi đã bắt đầu gọi Priscilla là “Priszilla”, nhưng Sam đã cầu xin tôi đừng gọi như vậy nữa vì con bé sợ tôi sẽ nói ra điều đó trước mặt bà ta, cứ như thể tôi thích làm chuyện đó lắm thì phải, trừ phi là tôi buột miệng mà thôi).
Cuộc họp được triệu tập bởi họ thấy sự việc rất khẩn cấp – hai vị ri-la đó – tôi chỉ có thể đoán rằng vấn đề là cả hệ thống lớn từ chối ưu tiên giờ phát sóng buổi chiều của họ để có thể theo dõi được đám cưới của Alecia.
Cuối cùng tôi cũng đến trước cửa và bước vào nhà Sam một cách miễn cưỡng, tôi rất ngạc nhiên khi thấy Geoff cũng ở đó. “Chà, xin chào, Geoff”, tôi vui vẻ chào cậu ta, phấn khởi vì sẽ có thêm chút hóc môn nam tính trong buổi gặp mặt này, bên cạnh tôi. “Chú gần như hoàn toàn quên mất cháu rồi đấy”.
Tôi quay sang Sam: “Này Sam, xem này, đây là Geoff. Con còn nhớ cậu ấy chứ?”
Chẳng ai buồn cười cả. Priscilla nhìn tôi bằng ánh mắt thấm-đẫm-máu-và-nước-mắt, còn Alecia thì nhìn đăm đăm vào khoảng trống như thể con bé đang đợi uế khí tan đi. Vẻ mặt của Sam cho thấy con bé cảm thấy như tôi đang chống lại nó tại phiên xét xử tội danh của con bé.
Bằng cách này hay cách khác, dù căn phòng khá sáng nhưng góc Priscilla đang ngồi bỗng dưng rơi vào bóng tối sâu thẳm – một cơn bão đang ầm ầm kéo đến, nếu bạn có thể cảm nhận được.
Sau khoảng năm phút tán gẫu bắt buộc1, Alecia chỉ ra cuộc khủng hoảng đã khiến con bé và mẹ nó lâm vào tình trạng dở khóc dở cười: Quyết định của Sam về việc tổ chức đám cưới vào tháng Tám đã hủy hoại toàn bộ đám cưới của Alecia.
Rõ ràng là chủ đề đám cưới của Alecia là “Mừng ngày tuyệt vời của Alecia vào mùa xuân”, hay cái gì đó đại loại thế – đã đặt chủ đề đám cưới của Sam vào vị trí cạnh tranh.
“Tại sao chủ đề về mùa xuân lại cạnh tranh với, với…”, tôi cố gắng mò ra đúng bài hát của Neil Diamond. “Caroline ngọt ngào à?”
“Bố, đó là Đêm tháng Tám nóng bỏng”, Sam rít lên. “Bố đừng cố gắng gây cười nữa”.
Tôi rất vui khi biết rằng mình đã rất hài hước dù tôi không chắc điều mình nói có đạt yêu cầu hay không. “Chà, được rồi, nhưng vấn đề ở đây là gì?”, tôi vẫn muốn biết.
“Vấn đề là màu sắc”, Priscilla quát lên từ góc tối của mình, giọng bà ta giống như thể một bầy cá sấu sắp xuất hiện trong phòng vậy. Tôi liếc nhanh vào khuôn mặt lạnh lùng của bà và ngay lập tức nhìn ra chỗ khác, người đàn bà này thực sự khiến tôi kinh sợ.
“Chính xác là như vậy”, Alecia thở hắt ra, như thể tất cả chúng tôi đều hiểu chuyện gì đang diễn ra. Mà tất nhiên là chúng tôi chẳng hiểu gì cả, còn tôi thì thật sự rối trí. “Vấn đề là màu sắc”.
Priscilla tạo ra âm thanh gì đó thể hiện sự đồng tình, gần như kiểu “cạch” một tiếng.
Gửi những người chưa rõ về tất cả những chuyện này, đám cưới không chỉ có chủ đề, chúng còn có những thứ bạn chưa từng biết đến, chẳng hạn “không khí”, “màu hồng vàng” và “sự báo thù”. Màu sắc phải phù hợp với chủ đề và nếu không thì cặp đôi đó sẽ không được phép kết hôn, luật đã quy định như vậy rồi!
“Nhưng thậm chí em còn chưa lựa chọn màu sắc cho đám cưới của mình mà”, Sam ấp úng nói.
Alecia trao cho con bé một nụ cười có vẻ không giống một nụ cười lắm. Từ góc của tôi, có vẻ như răng nanh của con bé phải dài hơn răng sữa của nó đến hơn 1cm. “Ừ, nhưng mà Sam ạ, những màu sắc của mùa hè và mùa xuân rất giống nhau. Màu phấn. Rồi màu hồng. Em thấy chưa?”
Tôi có thể nhận ra rằng Sam đã phải đấu tranh rất dữ dội để không nói ra rằng “Ừ, em thấy rồi Alecia ạ, chị đúng là đồ ngốc!”, vậy nên tôi bèn xen vào “Ồ, có vẻ là như vậy, nhưng cháu đang nói gì thế nhỉ, cháu đang lo rằng màu đám cưới của cháu và Sam sẽ giống nhau à?”
“Không ạ”, Alecia nói, chuyển hướng nụ cười cay độc của con bé sang phía tôi “Cháu nói rằng chuyện đó sẽ không xảy ra”.
“Cháu nói gì cơ?”
“Chuyện đó sẽ không xảy ra. Cháu đã lên kế hoạch cho đám cưới của mình quá lâu rồi và cháu sẽ không để bất cứ điều gì phá hỏng nó”.
“Sam ạ, còn hơn bảy tháng nữa là đến đám cưới của cháu rồi. Cháu không có đủ thời gian để chuẩn bị thật sự chu đáo cho đám cưới đâu. Có lẽ cháu nên chọn chủ đề Giáng sinh thì sẽ hay hơn đấy”, Priscilla lẩm bẩm.
Alecia cũng gật đầu. “Con cũng đồng ý với chủ đề Giáng sinh, chứ chủ đề kia thì không thể được”.
Tôi nhận ra rằng mình không thể chịu đựng thêm được nữa. Trên các chương trình truyền hình, khi có người bắt đầu ăn nói một cách điên rồ, cảnh sát sẽ đánh họ bằng những chiếc súng điện. Vậy là Alecia thật sự muốn ám chỉ rằng chuyện đám cưới của con bé – sẽ diễn ra trước đám cưới của con gái tôi bốn tháng – có chung một vài màu sắc hơi giống nhau sẽ trở thành một thảm họa? Không biết chuyện bước ra khỏi nhà thờ và đã chính thức kết hôn có phải cũng là một thảm họa khủng khiếp với Alecia hay không?
“Vậy ý cháu là nếu con gái chú mặc đồ màu trắng và cháu cũng mặc đồ màu trắng…”, tôi nói chậm rãi.
“Không phải như vậy”, Alecia ngắt lời.
“Bruce”, Priscilla nói. “Rất nhiều người tham dự đám cưới của Sam cũng sẽ có mặt tại đám cưới của Alecia. Ông đã hiểu vấn đề rồi chứ?”
Tôi gật đầu. “Tôi hiểu. À mà không!”
“Em hiểu mà, đúng không hả Sam?”, Alecia ra lệnh, con bé cho rằng tôi quá đần độn để tham gia vào cuộc trò chuyện này.
Tôi quay sang nhìn con gái mình – nếu nó hiểu, có thể nó sẽ giải thích tất cả những chuyện này cho tôi với những thuật ngữ không khiến óc tôi phải nổ tung. Nhưng tim tôi như bị bóp nghẹt khi trông thấy nét mặt con bé: Trông con bé như đang bị mắc bẫy và bị thương. Đây là những người trong gia đình bên chồng nó và con bé cảm thấy bất lực vì không thể làm gì với những khuôn mặt trơ tráo không thể chịu nổi kia.
“Bất lực” không phải là bản chất tự nhiên của con gái tôi. Khi con bé liếc tôi, tôi không thấy hình ảnh của nhà vô địch môn bóng chuyền – người có thể đánh những cú bóng như tên lửa qua lưới, tôi chỉ nhìn thấy hình ảnh của một cô bé con bị bạn bè bảo rằng họ không muốn cho cô bé chơi trò cưỡi ngựa trên vỉa hè.
Tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Bản năng đầu tiên của tôi là muốn đứng dậy và đấm Alecia một cú trời giáng vào mũi con bé – tôi cố gạt bỏ cảm giác chắc chắn là mẹ con bé sẽ bước ra khỏi bóng tối và nhe răng vào tôi như những người bán hàng rong. Nhưng tôi biết mình phải làm điều gì đó – họ đang ức hiếp cô con gái bé bỏng của tôi quá đáng rồi.
Tôi định mở miệng nói gì đó, thật ra tôi cũng chẳng biết mình định nói gì, nhưng Geoff đã thật sự khiến tôi rất ngạc nhiên.
“Vậy thì sao chứ”, cậu ta hỏi thẳng thừng. Mọi người đều chăm chú nhìn cậu – rõ ràng họ đã quên mất sự có mặt của cậu ở đó. Trông cậu hoàn toàn thư giãn và tự tin, dù trong mắt cậu có sự lạnh lùng mà trước đây tôi chưa từng thấy bao giờ. “Đây là đám cưới của bọn em. Bọn em sẽ sử dụng màu mà Sam muốn”, cậu ta tiếp tục một cách thản nhiên. “Em không quan tâm chuyện nó có giống với màu sắc đám cưới của chị không, Alecia ạ. Trên thực tế thì nếu chúng có giống hệt nhau đi chăng nữa thì em cũng chẳng quan tâm”.
“Ồ, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Mẹ ơi!“, Alecia cầu khẩn.
“Geoff”, mẹ cậu ta nói với giọng cảnh báo.
Geoff nhún vai. “Chờ đã, em có một ý tưởng hoàn hảo đây. Hãy nói với mọi người trong gia đình mình rằng họ có một lựa chọn, hoặc đến dự đám cưới của chị, hoặc của em, chứ không thể cùng đến hai đám cưới được. Như vậy thì họ sẽ không cảm thấy bị xúc phạm khi nhìn thấy những màu sắc giống hệt nhau”. Geoff nở nụ cười rạng rỡ với hai người phụ nữ đáng sợ kia và tôi bỗng cảm thấy rằng mình biết đám cưới nào sẽ thu hút được nhiều thành viên trong gia đình hơn. “Em và Sam cũng sẽ không đến tham dự lễ cưới của chị, Alecia ạ”, cậu ta tiếp tục. “Như thế thì sẽ không ai nghĩ rằng Sam ăn cắp bất cứ ý tưởng vĩ đại nào của chị cả”.
Trong sự yên lặng tiếp sau đó, bạn có thể nghe thấy tiếng móng vuốt của Alecia đang mọc rào rào.
“Hoặc có thể”, Geoff tiếp tục một cách hợp lý, “Sam sẽ chọn màu cô ấy thích và không ai nói thêm bất cứ một từ nào về chủ đề này nữa. Không bao giờ. Không nói với em, với Sam, hay thậm chí cả các cô bạn phù dâu của chị nữa”. Cậu nhìn chị gái mình với vẻ đánh giá. “Tùy chị lựa chọn thôi, Alecia ạ. Nếu chị muốn có sự cạnh tranh giữa hai đám cưới, hãy thật sự cạnh tranh xem sao. Người chiến thắng sẽ có được tất cả số khách mời”.
Lần đầu tiên, tôi thấy thật sự ngưỡng mộ chàng con rể tương lai của mình và tự hào vì đã quyết định cho phép cậu ta lấy Sam. Cậu ta sẵn sàng đứng dậy chống lại mẹ để bảo vệ vợ chưa cưới của mình – điều mà phần lớn đàn ông không làm được. Này, thật sự là tôi chỉ muốn đi đằng sau Priscilla với một khẩu súng săn voi.
Bằng một nụ cười cáu kỉnh, con bé thể hiện rằng những bình luận của nó không có ý gì, đó chỉ là những lời khuyên vì con bé thấy Sam còn quá non nớt với môn khoa học lên kế hoạch cho đám cưới trong khi Alecia đã làm điều đó cả hai thập kỷ nay rồi.
Geoff ngẩng cao đầu. “Nghe có vẻ như chúng ta vẫn đang nói chuyện về vấn đề đó. Đó có phải điều chúng ta đang làm không? Vì như thế nghĩa là trận đấu đám cưới bắt đầu”. Cậu nhìn thẳng vào mắt Alecia. “Chị sẵn sàng chứ?”
Lại thêm một sự yên lặng nữa, lần này thì có vẻ cả hai đều thoải mái và vui vẻ hơn, và sau đó Priscilla quét sạch cổ họng rắn độc của bà. “Nào hãy nói cho cô biết đi Sam”, bà cẩn trọng hỏi, “cháu đã nghĩ đến chuyện sắp xếp hoa chưa?”
Trong thời đại của máy fax và thư điện tử, có lẽ chuyện gửi thiếp mời đám cưới trang trọng không còn cần thiết nữa, nhưng chẳng có ai ngoài những ông bố hiểu được điều này. Thay vào đó, các cô dâu vẫn muốn tấm thiếp mời phải có màu sắc hài hòa với chủ đề của đám cưới và được in trên những chất liệu đặc biệt làm từ những cái cây được trồng chỉ để nghe nhạc Beethoven và ngày nào cũng được mát xa chân. Vết hằn trên những chữ cái phải dày và làm nổi tốt đến mức có thể phủ đầy kem đánh răng lên đó và mọi người sẽ có thể đọc được thiếp mời bằng cách chỉ cần đặt tay lên những chữ cái ấy.
Bên trong thiếp mời đám cưới nên được trang trí một chút – những chai Champagne thu nhỏ, những bông hoa lụa nhiều màu sắc và những bánh xe phủ đầy tuyết. Trong thiếp mời cũng nên có thiệp riêng cho bữa tiệc cưới, một chiếc thiệp riêng thông báo về địa điểm đăng ký kết hôn, một chiếc thiệp riêng để yêu cầu hồi đáp, một chiếc phong bì riêng để chiếc thiệp yêu cầu hồi đáp riêng, một chiếc ruy băng mà chẳng cần có lý do nào cả và vài miếng giấy lụa để tách riêng từng phần riêng, sau đó thêm vài thứ “bổ sung” nữa.
“Vài thứ bổ sung”, tôi nhắc lại khi nghe đến đoạn đó. “Thiếp mời trông sẽ giống như một chiếc phong bì từ xuất bản Sweepstakes, bà có ý gì khi nhắc đến ‘vài thứ bổ sung’ nữa cơ chứ?”
Rõ ràng là ngày nay, chuyện các cô dâu thêm vài thứ độc đáo bên trong các tấm thiệp mời là một việc rất thời thượng. Đó có thể là một tấm hình chụp cô dâu và chú rể đang hẹn hò rất vui vẻ, hoặc một bài thơ, hoặc một trong những chiếc răng sữa của cô dâu. Những thứ được bổ sung đó khiến khối lượng cũng được “bổ sung” theo và chi phí tem chỉ giảm đi nếu bạn là một kẻ đánh bom giấu mặt.
“Có muốn để thêm vài thứ bổ sung thêm cho tấm thiếp hay không là tùy thuộc vào bạn”, chuyên gia thiếp mời đám cưới sẽ nói với bạn như vậy. Rõ ràng bạn chẳng có sự lựa chọn nào về tất cả những chuyện khác, nhưng với những thứ bổ sung thì cô dâu được ban cho một vài lựa chọn. Theo cách đó, ngành thiếp mời đám cưới thật hào phóng và tuyệt vời biết bao.
1 Ví dụ như thế này: Tôi nhận ra rằng chiếc gài đẹp nhất cho những chiếc vòng cổ và hợp với màu hoa của không khí của chủ đề của niềm vui của điệu nhảy… (Tôi hơi lơ mơ nhưng bộ não của tôi vẫn ghi nhớ được những âm thanh này).
( Nguồn: Theo bản dịch từ page Vợ Chồng )
HỆ THỐNG TRUNG TÂM TIỆC & SỰ KIỆN VẠN HOA
“Thương hiệu tổ chức Tiệc và Sự kiện dẫn đầu Hà Nội. Sở hữu 15 không gian tiệc với 04 cơ sở tại vị trí đắc địa trong nội thành Hà Nội.”
Văn phòng đại diện: Tầng 3, Tòa nhà Thiên Sơn Plaza – Số 02 Chương Dương Độ – Q. Hoàn Kiếm – TP. Hà Nội.
Điện thoại: 024.3932.2626
Hotline: 093.897.8888
Email: contact@vanhoaclub.com.vn
Website: www.vanhoaclub.com.vn
➡ Dịch vụ: Tiệc
– Tiệc cưới
– Đại hội cổ đông
– Hội nghị – Hội thảo
– Sự kiện doanh nghiệp
– Sự kiện gia đình – Hội nhóm
– Tiệc sinh nhật
– Tiệc ngoài